Thời điểm Trầm Tịch Dươ+++c đã là 12h, vừa hay trùng bữa trưa.
Cánh tay cô có thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm dụi vào, quay đầu nhìn sang thì ra là bảo bối, chắc là thằng bé chăm cô vất vả rồi ngủ thiếp đi.
Trầm Tịch Dương cẩn thận ngồi dậy tránh động tới bảo bối. So với hôm qua thì bả vai của cô đã tốt hơn nhiều lắm, máu đã đông lại, chỉ còn chút cảm giác đau nhức và hành động có hơi bất tiện.
Chỉ là cô vừa cựa quậy một xíu thì bảo bối đã tỉnh, bé ngẩng đầu nhìn mami nhà mình, cười ngọt ngào hỏi, "Mami đã đói bụng chưa? Bảo bối đã nấu cháo sẵn chờ người dậy rồi! Để con đi hâm nóng nhé!"
Trầm Tịch Dương gật đầu.
Một lúc sau bảo bối nhanh chóng mau lên một chén cháo, cười hì hì hỏi, "Mami ngoan há mồm ra nào!"
"..............." Trầm Tịch Dương có cảm giác bảo bối mới là papa mình mới đúng!
Dù vậy cô vẫn mở miệng, mùi vị cháo hành nóng hổi chớp mắt tràn ngập trong khoang miệng- nhưng cũng không ấm bằng lòng cô lúc này.
Có bảo bối thật tốt!
"Mami sao thế? Không hợp khẩu vị người sao? Nhị thức bảo người bị thương nên ăn đồ dễ tiêu, tránh ăn đồ mặn như thịt."
"Không, ngon lắm, mami rất thích...."
Trầm Huân Khanh vừa được khen đã hiện ngay nguyên hình, vỗ ngực tự hào, "Đó là điều tất nhiên a! Bảo bối mà lại!"
Trầm Tịch Dương nghe nhiều thành quen, chỉ khẽ "hừ" một tiếng. Nhớ lại chuyện đêm hôm qua cô bị nhị sư huynh đánh thuốc mê mang về, trong lòng vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-phu-nhan-da-tro-ve/1503021/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.