"Nhị sư huynh.... Vết thương của muội nhanh nhất bao giờ thì lành?" "Muội còn đang chê mạng mình quá cứng đúng không? Còn muốn lập tức quay lại?" Tầm Tịch Dương suy tư nói, "Chỉ là muội không ngờ Kính Thiên Dương lại giấu người dưới căn hộ của mình. Muội thực tò mò người này là ai, có quan hệ gì với cô ta, còn sống hay đã chết?" "Vả lại tổ chức đứng sau lưng cô ta nữa!" Đường Bắc Diệp cố tình nhấn mạnh vào vết thương của cô một cái thật mạnh, nhắc nhở, "Dù sức khoẻ của muội có tốt nhưng cũng ít nhất một tháng mới lành! Trong thời gian này ngoan ngoãn dưỡng thương, nếu không đừng trách sư huynh đem chuyện này báo lên sư phụ với đại sư huynh. Để xem lúc ý muội có bị xách cổ lôi về nước M không!" "Khụ... khụ.... Huynh yên tâm, muội sẽ dưỡng thương thật tốt! À quên, muội phải gọi điện cho Huyên tỷ báo kết quả đã. Huynh lái xe giúp muội với..." "Gà công nghiệp không dám lái xe...." Trầm Tịch Dương, ".............." Ai nói chỉ có phụ nữ thù dai!!! Đàn ông thù cũng rất dai a..... Đường Bắc Diệp tuy mạnh miệng nhưng cuối cùng xử lý vết thương xong cho cô vẫn yên phận lái xe. Trầm Tịch Dương lấy di động bấm vào một dãy số. "Tiểu Dương, em làm chị lo chết rồi!! Phía Kính Thiên Dương từ Đế Đô đột nhiên quay về thành phố X. Mà điện thoại em thuê bao suốt." "Em không sao, chị lo lắng rồi! Lần này đi thu hoạch em kiếm được không tệ!" Sau đó Trầm Tịch Dương kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Tần Gia Huyên nghe. "Trầm Tịch Dương, em cũng thật liều mạng! Em không...." "Không vào hang cọp sao bắt được cop con đây? Nếu chị là em chị sẽ rút lui chứ?" Bên kia truyền đến tiếng thở dài của Tần Gia Huyên, Trầm Tịch Dương biết chị ấy chịu thua rồi, dù sao tính cách của cô và Huyên tỷ rất giống nhau, đã quyết làm việc gì thì sẽ làm tới cùng! "Em cúp máy nha, em còn có việc. Bái bai Huyên tỷ.""Nhớ giữ gìn sức khoẻ. Lần trước đến nước X vẫn chưa có dịp gặp em, ai biết tới được một hôm thì bên Tần gia nhà chị xảy ra chuyện chứ. Em ngủ sớm đi nha." "Ngủ ngon Huyên tỷ." "Muội quen nhân duyên cũng thật tốt! Ngay cả con gái duy nhất của Tần gia nắm trong tay quân đội nước Hoa cũng quen được!" Trầm Tịch Dương hất cằm, cái đuôi vểnh lên tận trời nói, "Còn không phải muội dễ thương, ai gặp cũng quý, ai gặp cũng yêu chứ không phải đáng ghét như huynh!"
Điện thoại lại đổ chuông, là Tần Gia Huyên gọi đến. "Tiểu Dương, đêm nay muội có thể về nhà. Như vậy cũng tốt, sẽ không bị người khác nghi ngờ." "Ah, có chuyện gì sao Huyên tỷ?" "Tỷ vừa nhận được tin tức, căn hộ của Kính Thiên Dương hiện tại đang bị một đám người bí ẩn bao vây rồi! Không biết ai hành động nhanh như thế, lão Minh nhà chị cũng chưa kịp ra tay...." Tần Gia Huyên lại tiếp tục nói, "Ở nước X này trừ Thiên Gia thì thế lực hắc đạo lớn nhất là Mạc Gia...." Nghe tới đây trái tim nhỏ của Trầm Tịch Dương đập mạnh một cái.... Cô muốn quay lại căn hộ đó..... "Nhị sư huynh, muội muốn quay lại căn hộ của Kính Thiên Dương!" "Trầm Tịch Dương muội lại phát điên gì nữa? Nếu như đúng lời Tần Gia Huyên nói thì ở đó đang có sự giao tranh giữa hai thế lực, liên quan gì tới chúng ta?" Đường Bắc Diệp hình như đã thực sự tức giận, rống thật to, như kiểu chỉ sợ Trầm Tịch Dương nghe không rõ từng chữ anh nói: "Vả lại Mạc Gia cũng là đối thủ của Hắc Hy chúng ta, bọn chúng lưỡng bại câu thương càng tốt! Muội đừng quên muội là người của Hắc Hy đấy!" Trầm Tịch Dương khó khăn nhả chậm từng chữ, "Nhị sư huynh, muội biết. Nhưng muội có chuyện rất quan trọng cần xác nhận." "Chuyện quan trọng? Quan trọng bằng cái mạng nhỏ này của muội hả?!!" Trầm Tịch Dương bàn tay nắm chặt đã nổi lên gân xanh, kiên quyết nói, "Nếu không sư huynh hãy dừng xe để muội tự đi!" Đường Bắc Diệp giận quá hoá cười, "Được lắm! Ta đưa muội lại đó, sống chết gì kệ xác muội!" Nửa tiếng sau, lúc này đã là 3h sáng, rốt cuộc cũng tới Trạch Cầm viên. Trầm Tịch Dương vốn định mở cửa thì bước ra thì một cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến, cô nhìn về phía Đường Bắc Diệp trừng mắt, "Huynh........." Lời chưa kịp nói xong, Trầm Tịch Dương đã rơi vào giấc ngủ sâu. "Con bé này cũng khoẻ thật, thuốc mê mình hạ từ ba mươi phút trước, giờ mới có tác dụng...." Nói đoạn Đường Bắc Diệp đánh xe tiến về căn hộ của Trầm Tịch Dương. Bảo bối dường như đã đợi sẵn, anh vừa bấm chuông thì bé đã mở cửa. "Như lời hứa, ta mang mami của cháu bình an về rồi đây!" Trầm Huân Khanh nhìn hai người từ đầu tới chân, đến bả vai bị thương của ai kia thì mắt đen lạnh hẳn đi, "Người mẹ này làm người khác thật không yên tâm." Đường Bắc Diệp dường như sợ lửa cháy còn bé, lập tức đổ thêm dầu, "Mami nhà cháu còn định đi xem Mạc Gia cùng tổ chức kia tham chiến cơ.... Bất đắc dĩ ta đành hạ thuốc mê sư muội." Trầm Huân Khanh nói một câu không rõ ý tứ, "Vậy sao?" "Thằng nhỏ này, cháu đừng có lúc nào cũng tỏ ra mình hiểu hết mọi chuyện, thần cơ diệu toán như Gia Cát Lượng chứ!" Bảo bối không phản ứng gì, bé còn đang chìm trong suy nghĩ riêng mình, Mạc Gia ư....?Sau khi bế Trầm Tịch Dương đặt lên giường, Đường Bắc Diệp mở cửa ra về, lại nhớ ra điều gì đó hỏi bảo bối, "Trầm Huân Khanh, cháu không định giữ sư phụ mình ở lại một hôm sao?" "Cháu không có ý định giữ sói ở lại nhà! Vả lại cái siêu xe màu tím kia, quá gây chú ý!" "................." Thế là Đường Bắc Diệp đành phải ôm một bụng thương tâm rời đi. Ngôi nhà chỉ còn lại hai mẹ con bảo bối. Trầm Huân Khanh lau người, thay đồ xong cho Trầm Tịch Dương thì đã là mười năm phút sau. Bé ngồi bên giường vén sợi tóc rối vương trên vầng trán cao của mẹ, giọng nói ẩn ẩn tia trách móc. "Thật ngốc, tại sao bảo bối lại có bà mẹ ngốc nghếch như thế chứ!" Vài giây sau bảo bối lấy laptop ra, khởi động máy, cười nói, "Mami có phải muốn đi giúp lão cha đúng không? Vậy bảo bối sẽ thay người làm! Những gì mami yêu thương, trân trọng, bảo bối cũng sẽ yêu thương trân trọng! Những gì mami muốn huỷ diệt, bảo bối sẽ thay người làm!" "Bởi vì con là Trầm Huân Khanh!" Đêm nay lại là một đêm không yên bình......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]