Chương trước
Chương sau
Tiếng cười khẽ của Trầm Tịch Dương vang lên, "Kì thực những đoá hoa bỉ ngạn này là ngoài ý muốn. Nhưng cũng phải cảm ơn người nào đó sau lưng giở trò quỷ tôi mới có thêm được một thiết kế mới."
Ý Hoan nghe đến ba chữ "người nào đó" thì tim đập thình thịch, dù sao Nghiên Kỳ cũng là do cô ta xui khiến.
Lúc trước khi nhìn thấy thiết kế của Trầm Tịch Dương, cô ta đã choáng ngợp một hồi, thật không ngờ con nhỏ kia thực sự có tài.
Lại nhìn sang thiết kế của mình so sánh, như đom đóm với mặt trăng vậy! Cô ta thực sự rất ghen tị....
Nếu Bạch Khánh Chi nhìn thấy chiếc váy này nhất định sẽ chọn nó. Cô ta không cam lòng, cô ta đã dành rất nhiều công sức chuẩn bị như thế, không lẽ cứ vậy thua trong tay Trầm Tịch Dương ?
Trên thế giới này luôn có một loại người như thế, việc gì cũng đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho người khác mà không xem xét lại chính bản thân mình! Ý Hoan chính là đại diện!
Thật may sau đó Trầm Tịch Dương rời đi cô ta mới có cơ hội ra tay. Hà Dĩnh Nhi kia mới vào nghề, thực ngu ngốc dễ bị lừa, Nghiên Kỳ ra tay lại càng thuận lợi, dùng mực đen bôi bẩn chiếc váy.
Thời khắc Nghiên Kỳ bị Trầm Tịch Dương bóp cổ sau đó cô ta cũng rất sợ hãi nhưng trong lòng vẫn thoả mãn vô cùng, vậy thì sao chứ ? Chẳng phải cuối cùng thiết kế của mày vẫn bị huỷ sao ?
Thật không ngờ vậy mà cuối cùng Trầm Tịch Dương vẫn có thể trùng sinh một lần nữa, thậm chí tạo ra một mẫu thiết kế chấn động hơn cái ban đầu.
Giọng điệu mỉa mai của Trầm Tịch Dương kéo Ý Hoan về với thực tại, "Sao nào Ý Hoan, cuối buổi nhớ đợi tôi nhé! Tôi mời cô đi uống nước chè cảm ơn!"
Ý Hoan cảm nhận được mọi con mắt đang đổ dồn về phía mình, cổ họng cô ta khô cứng, nhất thời không nghĩ ra được lý do gì để biện minh.
"Thật là đồ đàn bà lòng dạ rắn rết, Trầm Tịch Dương cùng công ty cô ta mà còn bị hại như thế, thật đáng sợ!"
"Loại người rác rưởi sao không cút khỏi giới thời trang đi chứ!"
"Phải đấy!"
"Mọi người nghị luận sau đi, Trầm tiểu thư, cô có thể lý giải tiếp không ?"
"Tôi có việc cần rời đi một lúc, khi trở lại thì phần đuôi váy đã bị vảy mực. Lúc đấy tôi cũng đã rất tức giận, lại nhớ ra một điều, cuộc sống này không phải lúc nào cũng tươi đẹp, hi vọng như trên, nó cũng có một mặt tối tăm, bẩn thỉu khác- giống như vết mực kia vậy!
Tôi lại nhớ ra đoá hoa bỉ ngạn dưới hoàng tuyền, quanh năm bóng tối bủa vây, không thấy ánh mặt trời. Vì thế tôi đã lợi dụng những vết mực kia, vẽ lên những đoá hoa bỉ ngạn. Bên trên là ánh sáng quang minh, bên dưới là bóng tối địa phủ.
Các vị ở đây chắc hẳn ai cũng biết nghệ thuật được tạo ra bởi sự đối lập của hai luồng ánh sáng và bóng tối. Càng đối lập, càng tương phản lại càng nổi bật lẫn nhau!
Mà thiết kế này nghiêng về ma mị, yêu dã, táo bạo nhiều hơn, vì thế tôi đặt tên mới, gọi là "Nhiếp Hồn""
Một người kích động vỗ tay thật to, kéo theo đó tất cả mọi người cùng vỗ tay tạo thành âm thanh vang dội vọng khắp căn phòng nhỏ.
"Trời ạ, trời đất, con người, cây cỏ đều được gói gọn trong một chiếc váy, đạo hạnh của Trầm Tịch Dương thật quá cao thâm rồi!!!"
"Thật không ngờ chỉ là một thiết kế, tôi còn nghĩ đây là một đời người.... Có đen, có trắng...."
Ngay lúc mọi người còn đang tán thưởng, khâm phục, ngưỡng mộ thì Bạch Khánh Chi hùng hồn tuyên bố, "Trầm Tịch Dương sao ? Tôi sẽ không mặc thiết kế này của cô tại tuần lễ thời trang lần này...."
Nói tới đây Bạch Khánh Chi dừng lại, cô sải bước tiến về phía Trầm Tịch Dương.
Tiếng giày cao gót "cộc....cộc....." tiết tấu vang lên như một bản nhạc. Chẳng mấy chốc Bạch Khánh Chi đã đứng trước mặt Trầm Tịch Dương.
Nương theo ánh sáng mờ nhạt phát ra, mọi người lờ mờ trông thấy bóng dáng khuynh thành của hai người, họ ngạo nghễ ngẩng cao đầu mà nhìn nhau.
Chỉ có người trong cuộc mới biết khi hai ánh mắt giao nhau, bao tích tụ dồn nén giữa họ bao năm cứ vậy tuôn ra...
"Bất quá tôi sẽ dùng nó tại lễ trao giải Hoa Đỉnh lần này!"
Một câu nói tưởng chừng như đơn giản của Bạch Khánh Chi lại chẳng khác gì ném hòn đá nhỏ xuống mặt hồ phẳng lặng, tâm tình lúc này của mọi người phải nói là kích động!
Lễ trao giải Hoa Đỉnh đó!!!
Hoa Đỉnh là một trong những giải thưởng cao quý nhất trong cho giới nghệ thuật. Sự quan tám của truyền thông đương nhiên không phải nói.
Mà điều quan trọng là Bạch Khánh Chi lần này được đề cử ba giải thưởng lớn, một giải bài hát của năm, một giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, giải còn lại là nữ diễn viên được yêu được yêu thích nhất!!!
Hoa Đỉnh năm nay hứa hẹn sẽ là một năm bùng nổ của Bạch Khánh Chi với khả năng nhận ba giải thưởng trên rất cao!
Thường thì trong các sự kiện thế này các ngôi sao sẽ mặc đồ của các thương hiệu nổi tiếng của nước ngoài như: Louis Vuitton, DIOR, CHANEL, HERMÈS.....
Rất hiếm khi mặc đồ trong nước chứ đừng nói tới một nhà thiết kế mới trong tên tuổi như Trầm Tịch Dương.
Ai cũng thầm nghĩ Trầm Tịch Dương câu được một con cá lớn rồi!!! Cái tuần lễ thời trang kia là cái lông gì so với lễ trao giải Hoa Đỉnh chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.