Thời gian của Bạch Khánh Chi rất quý báu, không thể rảnh rỗi đứng đây nghe hai người này đôi co, vả lại xem ra thiết kế của cô gái kia đã bị hủy, có điều tra ra ai làm có tác dụng gì đâu? Giới showbiz nghiệt ngã là thế, thứ người ta cần chỉ là kết quả cuối cùng, không ai quan tâm quá trình bạn làm nó. Vốn là cá lớn nuốt cá bé, Vu Tử cũng không quá để tâm. "Khoan đã, thiết kế này Dương tỷ đã sửa lại, Bạch tiểu thư, cô có thể xem thử được không ?" Hà Dĩnh Nhi chờ mong nói. Nếu không phải hiện tại chiếc váy đó không thể di chuyển được, Hà Dĩnh Nhi đã mang nó ra ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng. Vu Tử khẽ thở dài, Khánh Chi nhà cô vốn không thích lo chuyện bao đồng, chắc chắn là từ chối rồi. Thật không ngờ Bạch Khánh Chi lại nói, "Được." Vừa dứt lời cô lập tức xoay người bước vào phòng thử đồ mà Hà Dĩnh Nhi mới đi ra. Mọi người cũng theo đó mà kéo vào, Ý Hoan đứng đó khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn. "Ý Hoan tỷ, chúng ta....." Nghiên Kỳ so với ban nãy đã tốt hơn nhiều, sắc mặt đã có chút hồng hào, chỉ là ở phía cổ vẫn hiện lên một vệt xanh tím, nhìn qua trông rất dọa người. "Tất nhiên phải vào xem rồi, để tôi xem cô ta còn có chiêu trò gì!" "Em, em có thể không vào được không ? Em sợ...." Ý Hoan hừ lạnh, trước khi đi còn bỏ lại một câu, "Đồ vô dụng." Vừa bước vào căn phòng, Ý Hoan đã nghe thấy tiếng "Ồ...." ngạc nhiên của mọi người, cô ta nghĩ bụng chắc cái "giẻ" càng nát hơn rồi. Tiếp sau đó là lời tán thưởng không dứt của mọi người. "Mẹ ơi, tôi chưa từng thấy thiết kế nào độc như vậy... Phải diễn tả như thế nào nhỉ, ma mị, man dại, phóng khoáng...." "Nhà thiết kế này cũng thật liều mạng đi, hai màu đen, xanh vốn không cùng một tông để phối hợp vậy mà cô ta cũng dám thử." "Này, vậy là cô không biết rồi, lúc trước tôi ở phòng thay đồ này mà, vốn dĩ thiết kế này màu xanh thanh thuần cơ, nhưng mà ai đó lo sợ mình thua nên giở trò ý...." Ý Hoan không tin vào hai tai mình, sao có thể a ? Rốt cuộc Trầm Tịch Dương đã làm gì ? Cô ta vội chen chân vào trong để xem thử, kết quả.... Chấn động! Chỉ trong một thời gian ngắn.... Trầm Tịch Dương vậy mà làm được! Chiếc váy màu xanh ngọc hoa văn mây sóng đơn giản, phần đuôi váy là những bông hoa bỉ ngạn đen tuyền đang nở rộ, sinh động tới nỗi người ta muốn đưa tay ra ngắt thử. "Không thể nào.... Sao có thể...." Hà Dĩnh Nhi nhếch mép khinh bỉ, "Nhà thiết kế gì đó ơi, cô đừng nghĩ mình ngu nên ai cũng ngu như mình. Cô không thể không có nghĩa là Dương tỷ nhà tôi không thể!" Vu Tử nhìn vẻ mặt rung động thưởng thức hiếm có của Bạch Khánh Chi thì nghĩ thầm xem ra hợp đồng phải đổi người ký tên rồi. Chính bản thân Vu Tử cũng không ngờ cô gái kia đem đến cho bọn họ một kinh hỉ lớn đến thế.
Trong lúc mọi người còn đang chấn động thì Hà Dĩnh Nhi đã nhanh chóng đóng rèm cửa lại, kịch hay còn ở phía sau a! Căn phòng đang tràn ngập ánh sáng thoáng chốc tối sầm lại. Mọi người chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện ra điều lạ. Chiếc váy kia ấy vậy mà lại phát ra ánh sáng! Bóng tối không những không vùi dập được vẻ đẹp của nó, trái lại còn làm nền để nó toả sáng. Hoa văn mây sóng kia vốn vô hồn lúc này trở lên sinh động như một sinh thể sống thực sự, mềm mại, uyển chuyển uốn lượn ôm sát lấy thân váy. "Tôi đang mơ phải không ? Ai đó làm ơn tát cho tôi một phát cho tỉnh đi!" "Người anh em, cậu không mơ đâu, là thật!" "Tôi vốn tưởng như kia là giới hạn rồi, thật không ngờ còn có huyền cơ...." "Nhà thiết kế này tên là gì ý nhỉ ? Thật trâu cmn bò, tôi muốn bái sư!!!!!" "Hình như cô ấy tên là Trầm Tịch Dương thì phải, đáng nhẽ ra phải rất nổi tiếng chứ nhỉ ? Tại sao tôi chưa nghe thấy bao giờ ?" Ngay lúc mọi người còn đang trầm trồ thì một thanh âm du dương vang lên, "Phiền các vị có thể im lặng trong chốc lát được không ?" Mọi người đều đã im lặng, Bạch Khánh Chi đứng một góc, khi nghe thấy thanh âm quen thuộc kia thì cơ thể cô run mạnh, cô ấy, liệu có phải cô ấy đã quay về không ? "Ban đầu chiếc váy không có những đoá bỉ ngạn kia, chỉ có một màu xanh lam thanh khiết, trong trẻo, khiến tôi liên tưởng đến bầu trời mùa thu cao xanh vời vợi, làn nước trong veo, mây trắng bồng bềnh. Tôi lại nghĩ cần thêm một chút ánh sáng hi vọng thế nên đã tìm cách để chiếc váy phát quang. Nguyên bản ban đầu nó có tên là Quang Hi, quang trong quang minh, hi trong hi vọng." Mọi người đều "Ồ" lên, nguyên lai là như vậy. Dù chỉ qua lời giải thích ngắn gọn của cô ấy, họ cũng có thể tưởng tượng ra vẻ tinh khôi, thanh khiết nguyên bản của chiếc váy. "Có thể cho tôi hỏi một câu được không ?" "Được." "Cô làm thế nào để chiếc váy có thể phát quang a ? Tôi nhìn không giống rải bột huỳnh quang. Chắc hẳn không riêng gì tôi, ở đây mọi người đều tò mò." "Phải đó, tôi cũng có tò mò." "Đại thần, cầu giải thích ~" "Cái này là tôi dùng chỉ bạc kim tuyến thuê thành, khi thuê mọi người nên áp dụng cách thuê hai mặt truyền thống, như vậy có thể tận dụng tối đa độ sáng của chỉ, hơn nữa khi có ánh sáng mặt trời, nó cũng sẽ không phát sáng." Lại một tràng "ồ" quen thuộc vang lên, hôm nay họ đều được mở rộng tầm mắt a! Hà Dĩnh Nhi đắc ý đứng đó làm mặt quỷ với Ý Hoan, haha xem đi, để xem cô còn dám lên mặt nữa không ? Cái tát này của Dương tỷ thật kêu, thật vang, Hà Dĩnh Nhi có thể tưởng tượng ra mặt Ý Hoan sắp sưng thành cái đầu heo rồi! "Trầm tiểu thư, cô có thể lí giải tiếp về sự xuất hiện có những đoá bỉ ngạn đen được không ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]