Một giọt nước mắt trong suốt bỗng từ mí mắt của Trầm Tịch Dương rơi xuống, thanh âm trong trẻo mang theo tia run rẩy, "Bảo bối của mẹ.... thực sự đã trưởng thành rồi...."
Chỉ bởi một câu quan tâm của bảo bối, mọi u uất trong lòng cô cứ vậy mà tuôn ra.
Bảo bối ôm mẹ mình thật chặt, chỉ hận mình không lớn thêm chút nữa, càng có nhiều khả năng bảo vệ mẹ.
Bé đã phần nào đoán được chuyện gì đã xảy ra nhưng bé không tiếp tục hỏi nữa, bé sợ sẽ khiến mẹ càng thêm buồn.
Trừ khi nào mẹ chủ động nói cho bé biết.
Chuyện cũ của hai người họ nhất định là rất thương tâm đi, vì mẹ bé vốn dĩ quật cường vậy cơ mà.
Hồi trước ở bên nước ngoài, rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi mắng chửi bé là đồ con hoang, bảo bối không thèm liếc mắt lấy một cái.
Con hoang thì sao chứ ?
Bé có mẹ cơ mà!
Mẹ thương bé như thế, coi bé là trân bảo....
Vì vậy bé càng trân trọng yêu thường mẹ mình, bé muốn đem những thứ tốt lành nhất cho mẹ...
Những ai làm tổn thương mẹ, đều phải trả giá!
Trầm Huân Khanh đôi mắt đen kịt nheo lại đầy nguy hiểm, chuyện hôm nay mẹ bị mấy người bày trò ở cửa hàng nào đó, bé tất nhiên biết....
Sau khi dùng xong bữa tối Mạc Tu Nhiên thức thời, chào Trầm Tịch Dương ra về. Tiểu Vân dù không nỡ xa cô xinh đẹp nhưng cũng phải theo chú hai nhà mình về.
Trầm Tịch Dương tiễn hai người ra cửa, nói, "Nhiên thiếu trời tối đi đường cẩn thận.... Còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-the-phu-nhan-da-tro-ve/1503005/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.