Chương trước
Chương sau
Lại thấy cách kia không lôi kéo quan hệ được với Trầm Tịch Dương, Mạc Tu Nhiên giả bộ đáng thương nói, "Em mà biết chị về nước từ mấy hôm trước thì đã tìm chị lâu rồi!!! Anh trai em một câu cũng không hé nửa lời, cũng may nhờ tiểu gia hay hỏi han Hoa Triết chuyện của anh trai. Vừa mới nghe tin em tức tối đặt vé máy bay từ nước Hoa về đây đó! Chị dâu đừng đuổi em mà......"
Thư ký Hoa Triết chuyên lo chuyện bát quái khẽ hắt xì, hình như có người nói xấu mình.....
Trầm Tịch Dương trông thấy vẻ mặt tủi thân của Mạc Tu Nhiên thì thấy chạnh lòng, cô cũng không thể quá lạnh lùng a! Dù sao năm năm trước Mạc Tu Nhiên đối xử với cô rất tốt, như người thân trong nhà.....

Mạc Tu Nhiên thấy Trầm Tịch Dương đã siêu siêu lòng, đang định đệm thêm vài câu thì Trầm Huân Khanh từ trong nhà đi ra, ủy khuất nói, "Mami, chú già này mang theo một con chó đến, phòng bếp đã bị nó đảo lộn. Hơn nữa còn đạp đổ đồ ăn bảo bối nấu...."
Hảo cảm của Trầm Tịch Dương biến mất triệt để, bắn cho Mạc Tu Nhiên một đạo ánh mắt sắc bén!
Mỹ thực của cô a! Đều tại con hàng này mà đêm nay cô có nguy cơ phải nhịn đói!
Mạc Tu Nhiên, "............."
== Cái thằng nhóc này! Sao lại đáng ghét y hệt như anh trai vậy chứ!
"Cậu lập tức cút xéo cho tôi!!"
Chị dâu a! Trở mặt cũng thật nhanh. Mạc Tu Nhiên cúi đầu, vẻ mặt áy náy nói, "Haha, em thay mặt Chân Ngắn xin lỗi chị. Em cũng đã gọi điện cho nhà hàng gần đây đặt đồ ăn rồi! Rất nhanh họ sẽ mang đến. Nể tình Tiểu Vân, chị...."
"Chú già à, cái tên Chân Ngắn kém sang hệt như chú!"
Mạc Tu Nhiên nghiến răng nghiến lợi ken két, thằng nhỏ này chính là khắc tinh của anh!
Cùng lúc đó một chú chó nhảy ra, chồm vào lòng bảo bối.
So với năm năm trước thì Chân Ngắn cao hơn không ít, cũng khôn hơn thì phải.
Nó hếch mũi nhìn Trầm Tịch Dương, với ánh mắt vô cùng vô cùng ngạo nghễ, vô cùng khinh thường, haha quả nhiên vật vẫn như cũ!
Con Chân Ngắn này vẫn ghim thù cô trước đây được Mạc Tu Nghiêu sủng ái hơn a ~
"Nhiên thiếu này, Chân Ngắn vẫn chưa toi cơ à ?"
Mạc Tu Nhiên, ".............."
Khanh bảo bối, "............."
Chân Ngắn sủa vài tiếng ăng ẳng, nó mới chưa chết a! Nữ nhân này thật đáng ghét!
Trầm Tịch Dương vẫy tay khiêu khích, vừa đi lên lầu vừa nói, "Mami đi tắm trước nha, có gì Nhiên thiếu với mọi người cứ ăn tối trước đi."
Bảo bối gật đầu, đôi mắt hoa đào ý tứ nhìn Trầm Tịch Dương khiến cô chột dạ, không lẽ thằng bé phát hiện ra gì rồi......
Haizz, cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Đeo lớp mặt nạ vui vẻ trên mặt thật mệt, cô cần tắm rửa lấy lại tinh thần!!!
Làn nước lạnh thấm vào da thịt khiến Trầm Tịch Dương cảm thấy khoan khoái, có cảm giác có thể như được tái sinh.
Cô năm nay cũng hai mươi sáu tuổi rồi, bị luỵ vì tình cái cóc khô gì chứ!!!!
Mạnh mẽ lên nào Trầm Tịch Dương. Mày còn có Khanh bảo bối ở bên cạnh cơ mà.
Đến khi Trầm Tịch Dương tắm rửa, mặc đồ xong xuôi đã là mười năm phút sau.
Cô vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì thấy bảo bối đứng đó đợi từ lúc nào.
Đôi mắt bảo bối híp chặt lại, hàng lông mày cau lại......
Trầm Tịch Dương biết mỗi lần thế này là bảo bối đang rất rất tức giận. Cô vội đánh trống lảng, "Bảo bối, con chưa đi ăn cơm sao ?"
Thanh âm bảo bối non nớt của bảo bối mang theo tia lạnh lùng không hợp với tuổi của bé, "Trầm Tịch Dương, cha rốt cuộc đã làm gì mẹ ?!"
Thôi xong rồi!!!! Bảo bối gọi cả họ lẫn tên của cô, còn xưng "mẹ" là biết bé nổi giận chừng nào.....
Những lúc bảo bối tức giận thế này, hậu quả rất đáng sợ.....
Trầm Tịch Dương hừ mũi khinh bỉ nói, "Bảo bối, sao lão cha của con có thể làm gì được ta chứ ?"
Bảo bối không lưu tình đáp, "Mẹ đừng tự vả nữa!"
Trầm Tịch Dương đen mặt, bảo bối lại được di truyền cái tính xấu của ai kia, miệng thực độc a!!!
"Ây da, đói quá, chúng ta đi ăn đi! Có thể nói sau a!"
Khanh bảo bối mặc áo phông trắng bẻ cổ kết hợp với một chiếc quần đùi bò xanh, trắng nõn lại phấn nộm ưu nhã, hai tay xỏ túi quần, khuôn mặt lãnh tuyệt với ngụ ý: mẹ muốn ra ngoài thì hãy bước qua xác bảo bối!
Trầm Tịch Dương cuối cùng cũng giơ cờ trắng đầu hàng. Thằng bé này rất cứng đầu a, nếu cô không cho bé đáp án mong muốn, hai người chắc đôi co tới sáng quá!!!
"Được rồi, bảo bối, con muốn hỏi gì ?"
Bảo bối, "Tất cả."
Trầm Tịch Dương nghĩ ngợi, bảo bối còn nhỏ a, cô cũng không thế nói với bé mấy chuyện kia được, phải tìm ra một lý do gì đó thật hợp lý mà bảo bối không nghi ngờ mới được.
Đôi mắt đen linh hoạt loé sáng, Trầm Tịch Dương hắng giọng nói, "Chuyện là thế này, hôm nay mẹ tan ca, cha con đi sau, ép ta lên xe a! Ta lại không chịu, hai người chúng ta giằng co hồi lâu, chẳng may vạt váy bị rách. Vì thế bất đắc dĩ ta phải cùng cha con đi mua đồ, hihi ta sợ con lo lắng ấy mà. Thế nên bây giờ mới về tới nơi nè...."
"Mẹ nói dối, mỗi lần mẹ có chuyện buồn là mí mắt lại rủ xuống, dù có cười cũng không che giấu được."
Trầm Tịch Dương lúng túng, "Ta.... không có...."
Trầm Huân Khanh chạy đến ôm lấy Trầm Tịch Dương. Do chiều cao của bé có hạn nên chỉ ôm tới đùi cô, bé khẽ thì thầm, "Mami chuyện gì cũng đừng chịu đựng một mình, có bảo bối ở đây, bảo bối luôn ủng hộ, ở bên và bảo vệ người...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.