Cố Nhược Hi sắn tay áo lên che đi phần vừa bị mưa dính ướt, khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Khó khăn lắm cô mới định vị được chỗ ngồi của cô bạn thân. Mắt thấy Thẩm Như Ân nằm gục ở quầy bar, Nhược Hi nghiêng cơ thể của mình sang, xuyên qua đám người đang nhảy nhót hăng say trên điệu nhạc xập xình chói tai, chân bước vội đi đến chỗ của bạn mình.
"Như Ân, ngồi dậy, mình đưa cậu về."
Dù giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của Nhược Hi đã lọt vào tai, Như Ân vẫn chỉ chép miệng ừm một chữ, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Nhìn cô bạn thân 6 năm của mình dường như say đến ngốc rồi, Cố Nhược Hi thở dài, vẫn kiên trì lắc vai của Như Ân, nhỏ giọng nói.
"Tiểu Ân, chỗ này không thể ngủ, đợi về nhà ngủ có được không? Mau, ngồi dậy, mình đưa cậu về."
Thẩm Như Ân khua tay loạn xạ, mặt vẫn sấp xuống mặt bàn lải nhải.
"Không về, không về, hức... Cố Nhược Hi, cậu không thương mình, hức."
"Mình có chỗ nào không thương cậu?"
"Cậu để mình ở đây... Hức, ở đây một mình đi. Cậu chẳng quan tâm mình, mình đi du lịch một năm, cậu... Hức, cậu không ra sân bay đón mình. Cậu có phải không nhớ đến mình nữa?"
Nói đoạn, bả vai của Thẩm Như Ân run rẩy, hành động này ám chỉ cho Nhược Hi rằng cô khóc rồi đó!
Đối mặt với tính cách trẻ con của Như Ân, Nhược Hi không còn cách nào khác ngoài nhượng bộ.
"Sai rồi, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-nhiet-yeu-lai-lan-nua/2774976/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.