"Anh... Vì sao lại ở đây?"
Nếu cô nhớ không lầm thì thời gian này Mạc Thiệu Ngôn đang chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ đầu tiên của đại học cơ mà? Trán nhăn lại suy nghĩ, chẳng mấy chốc Nhược Hi hiểu ra vấn đề.
"Ah, anh trốn học sao? Mạc Thiệu Ngôn, anh thật sự trốn học à? Anh có thật sự là Mạc Thiệu Ngôn không vậy, hay là bị ma nhập rồi?"
Thu hết biểu cảm ngây ngốc của cô gái này vào trong mắt, Mạc Thiệu Ngôn nhịn không được mà phì cười. Đặt đĩa táo lên trên bàn nhỏ. Xoa đầu tiểu nha đầu, anh nói:
"Đồ ngốc này, chưa từng thấy ai nhìn người khác trốn học mà có biểu cảm như em."
"Không phải... Chỉ là..." - Cố Nhược Hi chép miệng, ăn hết miếng táo mà Thiệu Ngôn đưa cho. Dường như nhớ ra chuyện gì đó, lại quay đầu sang hỏi hắn. - "Vì sao em lại ở đây?"
"Dị ứng rượu nghiêm trọng. Cố Nhược Hi, em cũng thật giỏi, mới chút tuổi lại dám cả gan uống rượu? Đến bản thân bị dị ứng cũng không biết sao?"
Bác sĩ lúc nãy nói với hắn, may là đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thời điểm nhìn thấy cô bé này nằm co ro trên sàn nhà, cả người nổi mẩn đỏ, lúc hắn bế cô lên, toàn thân cô nóng ran. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được trạng thái lo lắng đến tim cũng đau như vậy.
Vài tiếng trước, hắn từ trong thư viện trường ra về, định gọi điện cho Nhược Hi hỏi thăm cô ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-nhiet-yeu-lai-lan-nua/2774944/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.