"Lí do thì thiếu gì? Tôi không thích anh nữa, vậy đã đủ chưa?"
"Vậy năm đó rời đi cũng vì không thích tôi nữa?" - Mạc Thiệu Ngôn chậm rãi hỏi.
"Đúng vậy, tôi không muốn phải dỗ dành, thương cảm cho anh, như vậy quá phí thời gian của tôi rồi. Vậy nên tôi chia tay trong im lặng, mất công để anh làm phiền. Lí do này đã đủ chưa?" - Cố Nhược Hi mỉm cười, khoé mắt cong lên, bộ dạng trông vô cùng khinh thường hắn. Đoạn, cô tiếp tục nói:
"Mạc Thiệu Ngôn, thế giới này thiếu gì cô gái như tôi, hơn hết, Lộ Phi Phi vị hôn thê của anh chẳng phải đang làm rất tốt bổn phận hay sao? Anh còn tìm tôi để làm gì? Hay anh cũng như bao nhiêu tên đàn ông khác, muốn thử cảm giác nuôi tình nhân?"
Ánh mắt trong suốt nhìn hắn, cô cười, nụ cười cứng ngắc. Cũng không đợi câu trả lời của hắn, cô lại ngồi xuống đối diện hai ngôi mộ của cha mẹ, đầu gục xuống, bàn tay nắm mấy cây cỏ dại mọc gần đó dùng lực lôi lên.
Mạc Thiệu Ngôn không thể diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào. Bao nuôi tình nhân? Ha, trong mắt cô, anh trở nên hạ tiện đến như thế nào? Suy nghĩ lại bay xa về ngày đầu tiên sau 6 năm cả hai gặp lại... Cô vì chuyện kia mà nói như vậy sao?
"Cố Nhược Hi, em nghe tôi nói..."
"Mạc tổng, nếu không còn chuyện gì nữa xin về cho. Nơi này không phải là nơi anh nên nán lại lâu nhỉ?" - Cô ngắt lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cuong-nhiet-yeu-lai-lan-nua/2774928/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.