Lúc cô đến trường, thật bát ngờ, Cố Manh Manh nhìn thấy Thẩm Sơ Tuyết.
Từ lần cuối gặp gỡ, đã hơn nửa tháng hai người không gặp nhau, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy cô ấy xuất hiện, Có Manh Manh cũng quá vui sướng, ngược lại hình như có chút dự cảm không tốt.
Quả nhiên…
“Sơ Tuyết, có chuyện gì với cậu vậy?”
Cố Manh Manh đi tới trước mặt cô, ánh mắt cô nhìn từ trên xuống dưới cô bạn thân.
Không biết có phải là do tâm lý hay không, Cố Manh Manh cảm thấy Thảm Sơ Tuyết dường như lại trở nên xinh đẹp hơn.
“Cậu ăn ô mai không?”
Thâm Sơ Tuyết vừa hỏi vừa đưa ô mai trong tay cho cô.
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô nói: “Lần cuối cùng tớ nghe giáo viên nói cậu xin nghỉ phép nửa tháng phải không?” Cậu đã nghĩ hết chưa? Nói đến đây một chút, cô lại cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Bộ phim của cậu đã xong chưa? Hay đang bị trì hoãn? “
Thẩm Sơ Tuyết nháy mắt với cô, vẻ mặt rất thần bí: “Cậu đoán đi! “
Cố Manh Manh buồn rầu.
“Đoán xem chuyện gì xảy ra với cậu ư?” Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, cậu để tớ đoán thử? “
“Haizz…” Thẫm Sơ Tuyết thở dài: “Cậu cho rằng làm nữ chính rất dễ dàng sao, bây giờ cả đoàn làm phim đều nhìn chằm chằm vào tớ, đang trong thời điểm quan trọng, néu không phải vì tối qua tớ bị đau bụng, hôm nay nhất định không có cơ hội đến trường. “
“Hả, cậu bị bệnh rồi sao?”
Cố Manh Manh lo lắng nhìn cô: “Không sao chứ? “
“Không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671519/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.