Lục Tư Thần nhướng lông mày.
Anh cười một cách kiêu ngạo nhưng mặt mày lại lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Anh chậm rãi mở miệng nói: “Trước hết, tôi phải sửa chữa lại một chút, cô đã không còn là một đứa con nít rồi. Còn nhớ rõ lời nói lúc trước của chính cô không? Cô nói là cô đã trưởng thành rồi, nên để cho tôi có chút không gian riêng tư. Tiếp theo, tôi cũng không có chống đối lại cô, tối hôm qua chính là do cô tự mình gõ cửa mà vào, tôi cũng không có bức bách qua cô.
Cuối cùng, cô nói thử xem, tôi làm gì có chỗ nào mà không đúng đắn chứ hả?”
Cố Manh Manh phồng má lên và giận dữ nhìn lấy anh.
Chỉ nghe cô mở miệng nói: “Tôi mặc kệ là có trưởng thành hay không, dù sao thì tôi cũng nhỏ hơn anh, anh phải nhường tôi.
Hơn nữa, hôm qua tôi cũng không có cố ý làm ồn cửa phòng anh, nếu không phải do sét đánh bên ngoài thì tôi cũng không có rảnh rỗi mà đi kiếm anh!” Nói đến đây, cô nâng lên cái cằm nhỏ của mình rồi thể hiện một bộ dáng rất kiêu ngạo.
Lục Tư Thần nghe xong thật cũng không có giận dữ.
Anh nhìn lấy cô hỏi: “Còn có cuối cùng một cái.”
Cố Manh Manh cắn môi, có vài phần ai oán.
Cô nói: “Chính việc bản thân anh làm, chẳng lẽ anh còn không biết?”
“Cái gì?”
Lục Tư Thần giả bộ vô tội.
“Anh cố ý giả bộ không biết nói!”
Cố Manh Manh tức giận chỉ vào anh.
Lục Tư Thần lập tức hiểu ra, nói: “À, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671447/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.