‘ Tối, tôi…”
Cố Manh Manh há miệng, ấp úng vài lần cũng chưa nói lên được suy nghĩ trong đầu.
Bởi vì Lục Tư Thần thực sự dựa vào quá gần, đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào cô kiên định như vậy, cho dù miệng lưỡi khéo léo đến đâu đều sẽ trở nên nói lắp.
Hơn nữa, Cố Manh Manh vốn không phải là một người nói chuyện rất linh hoạt. Cô khá ngốc, căn bản không biết nói gì cả.
“Sao cô ngốc vậy hả?”
Lục Tư Thần nhìn cô, khóe miệng cong lên như có như không mà nở nụ cười.
Cố Manh Manh ngậm chặt miệng, hai bên má phồng lên cứ như vậy mà sững sờ nhìn anh. Bộ dạng ngốc nghếch dễ thương như vậy, trông giống như một chú chuột lang nhỏ. Lục Tư Thần không khỏi buồn cười, cúi đầu thực sự cười lên.
Lồng ngực anh hơi rung lên, có vẻ tâm trạng rất tốt. Đương nhiên, Cố Manh Manh thậm chí còn kích động hơn.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, liên tục nói: “Anh cười! Anh cười! Oa, anh thật sự cười đấy à!”
Lục Tư Thần mím môi, hơi quay đầu lại.
Nhưng mà Cố Manh Manh không buông tha, cô dựa sát vào, đặt tay lên vai anh cố gắng vươn cỗ để nhìn mặt anh.
ũ Cô tiếp tục nói: “Anh cười, Lục Tư Thần, anh cười rồi!”
“Im lặng!” Lục Tư Thần bỗng dưng quay đầu lại.
Ngay lúc này, vì hai người quá gần gũi, bốn cánh môi nhanh như chớp mà xẹt qua nhau. Lục Tư Thần lập tức sững sờ.
Cố Manh Manh lùi lại một chút, lấy tay che miệng, hai mắt tròn xoe mở to.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671435/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.