Nhưng bóng lưng người đàn ông vô tình là như vậy, căn bản cũng không có phản ứng chút nào.
Cố Manh Manh thấp đầu, lặng lẽ theo phía sau vào phòng.
Quản gia xách dép cho cô, vừa cẩn thận hỏi: “Tiểu phu nhân, cô không sao chứ?”
“Hả?”
Cố Manh Manh ngẳng đầu nhìn ông ấy.
Quản gia nhìn thoáng qua trong phòng, nhỏ giọng lại nói: “Tôi vừa rồi nhìn sắc mặt tiên sinh có chút khó coi.”
Cố Manh Manh chu mỏ: “Hình như tôi chọc anh ấy.”
TH Quản gia ngắn ra.
Cố Manh Manh vừa thay dép, vừa tiếp tục nói: “Chuyện gì sẽ xảy ra khi mọi người chọc tức anh ấy, anh ấy đều sẽ như thế?”
Quản gia nghe vậy, liền vội vàng lắc đầu nói: “Không phải không phải, chúng tôi nào dám làm ngài ấy tức giận.”
“Tôi đây bây giờ nên làm gì?”
Cố Manh Manh hỏi.
Quản gia suy nghĩ một chút, lại nói: “Như vậy đi, cô pha một ly trà đưa lên cho ngài ấy, nếu như ngài ấy dùng, vậy tức là chuyện này không lớn, cô cũng sẽ không lo lắng.
Cố Manh Manh có chút do dự: “Cái này có ích sao?”
“Dĩ nhiên!”
Quản gia gật đầu.
“Vậy được rồi.”
Cố Manh Manh trả lời, đi theo ông ấy xuống nhà bếp Chỉ chốc lát sau, Cố Manh Manh bưng trà lên lầu, gõ cửa thư phòng.
“Lục Tư Thần, tôi là Cố Manh Manh, tôi có thể vào không?”
Cô đứng ở bên ngoài giương giọng hô.
Một lát, giọng đàn ông trầm thấp truyền ra: “Vào đi!”
Cố Manh Manh nghe vậy, nhanh đầy cửa vào.
Cô thận trọng bưng nước trà, vừa đi về phía người đàn ông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671408/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.