Cố Manh Manh nhỏ bé ngơ ngác.
Cô mở to đôi mắt to đen nhánh, cứ như vậy ngây ngốc nhìn anh.
Lục Tư Thần thấy bộ dạng này, không khỏi nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”
“Cái này…”
Cố Manh Manh muốn nói lại thôi, như là đang do dự cái gì.
Lục Tư Thần làm mặt lạnh: “Nói đi!”
Cố Manh Manh vội vã dừng tay, giải thích: “Tôi không có chuyện gì, à ừ, nhưng tôi cảm thấy như vậy bắt lịch sử! Hơn nưa, anh là anh rễ của tôi.”
“Hả?”
Lục Tư Thần cau mày.
Anh cười khổ: “Cô xác định chứ?”
Cố Manh Manh dáng vẻ ngốc nghéch.
Cô gãi gãi cái ót, thanh âm mềm nhữn: “Cái gì mà xác thực vời xác định chứ?”
: Cô Manh Manh không biết là hôm đó cô thay chị cả gả đi, Cô gia đã chuyển hộ khẩu cho cô, trên danh nghĩa, cô và Lục Tư Thần đã kết hôn.
Chỉ là cô gái ngốc này không giống như cảm kích.
Không!
Chính xác mà nói, chỉ sợ cô không biết mình gả thay, mà chỉ là tạm thời thay thế!
Lúc này Lục Tư Thần bỗng nhiên có một ý.
Anh dần dần nở nụ cười.
Thật tình không biết, cái người đàn ông lãnh khốc nghiêm túc này, anh ta bỗng nhiên cười, khiến cho quản gia bên cạnh khiếp sợ.
Đã nhiều năm như vậy, quản gia vẫn là lần đầu tiên chứng kiến thiếu gia nhà mình cười.
“Cố gia đem quyền giám hộ của cô đưa cho tôi.”
Lục Tư Thần chậm rãi nói.
Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi trừng lớn hai mắt: “Đưa cho anh? À ừ, vậy ý anh là, tôi bây giờ là anh…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cung-chieu-nhe-mot-chut/1671401/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.