Chương trước
Chương sau
Sắc mặt anh trong nháy mắt trầm xuống, giọng lạnh lùng truyền đến: “Các người đang làm gì?”
Cố Manh Manh với Lục Tiểu Tứ đều sửng sốt.
Nhưng rất hiển nhiên, Lục Tiểu Tứ phản ứng nhanh hơn một chút, anh ta đưa tay nhanh chóng đẩy cô gái trên người ra, đứng thẳng dậy rồi kêu lên: “Anh hai!”
Cố Manh Manh quay đầu nhìn anh, mở miệng nói: “Anh rẻ…”
Sắc mặt Lục Tư Thần lúc này vẫn không đổi.
Anh sẳng giọng, cơ hồ nói từng chững: “Các người, đang làm cái gì!”
Lục Tiểu Tứ vừa muốn há miệng giải thích, Có Manh Manh đã lên tiền, cố gắng ủy khuất: “Anh ta khi dễ tôi, không cho tôi xem Tv, còn cướp lấy điều khiển từ xa!”
Lục Tiểu Tứ nghe xong lời này, không khỏi liền vội vàng giải thích: “Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm!”
Cố Manh Manh lẹ miêng: “Anh ta có ý…”
Lục Tiểu Tứ thực sự là dở khóc dở cười, đơn giản câm miệng không lên tiếng nữa.
Bên này, Lục Tư Thần đã lên tiếng, nhưng nói với Cố Manh Manh.
“Cô còn dám xem TV, làm bài tập xong chưa?”
“Làm xong rồi…”
Cố Manh Manh gật gật đầu, lên tiếng trả lời anh.
Vẻ mặt của cô thật đáng yêu, khiến người ta không nỡ mắng một tiếng.
Lục Tư Thần liếc nhìn cô, sau đó nhìn về Lục Tiểu Tứ, còn chưa kịp nói, Lục Tiểu Tứ đã chủ động nói: “Anh hai, em tới đưa cho anh văn kiện, ha ha, anh xem qua thử!”
Nói xong, anh làm bộ cầm túi văn kiện.
Lục Tư Thần cười nhạt: “Cậu có bao nhiêu văn kiện muối tôi xem?!
Ngụ ý chính là anh biết đây là mượn cớ.
Lục Tiểu Tứ cười làm lành.
“Anh, anh cũng thấy rõ mọi việc, em không muốn chứng tỏ bản thân để cho bạn thấy sao? Ngoài ra, văn kiện này.”
“Gút”
Lục Tư Thần phun ra một chữ.
Đầu tiên Lục Tiểu Tứ sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng, vội ôm túi văn kiện đi ra ngoài, vừa cười vừa cà khia: “Anh, em đi trước đây, anh và chị dâu tốt lành.”
Lục Tư Thân lạnh lùng liêc qua.
Lục Tiểu Tứ run một cái, bộ dạng nhanh chóng xun xoe chạy ra ngoài.
Mà lúc này, Có Manh Manh còn đứng tại chỗ, dáng vẻ vô tôi.
Lục Tư Thần không nhìn cô nữa, trực tiếp đi thẳng lên lầu.
Có Manh Manh thở dài một hơi.
Cô quay đầu nhìn sang quản gia, bối rối lên tiếng: “Quản gia, có phải tôi làm sai cái gì không?”
Quản gia nghe vậy, không khỏi cười cô: “Không liên quan đến cô, tính khí cậu ấy là như vậy, cô xem TV tiếp đi!”
Lục Tiểu Tứ khua tay trước mắt cô, tiếp tục nói: “Mỹ nữ, tôi đang nói chuyện với cô, cô tốt xấu gì cũng nên cho tôi một chút phản ứng cứ! “
Cố Manh Manh quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái, mở miệng: “Để làm gì? “
Lục Tiểu Tứ vui vẻ cười ha ha.
Anh hỏi: “Thành thật mà nói, năm nay cô đã học tới bậc nào rồi?”
Cố Manh Manh nhìn TV phía trước, vừa trả lời: “Lớp mười hail “
ï “Ò… ” Lục Tiểu Tứ hiểu ra, anh gật gật đầu nói: “Sắp thi đại học à?”
Cố Manh Manh không nói gì.
Cô nhìn chằm chằm vào bộ phim truyền hình ở phía trước, lúc này đang là đoạn cao trào, và nam chính đang chuẩn bị bày tỏ tình cảm với nữ chính …
Nhưng ngay sau đó, TV đột nhiên trở thành một màn hình màu đen!
Cố Manh Manh bỗng dưng đứng lên.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô kêu lên, quay đầu nhìn, nhưng thấy điều khiển từ xa nằm trong tay Lục Tiểu Tứ.
“Anh!”
Cô nhìn chằm chằm anh trong sự tức giận.
Lục Tiểu Tứ ngượng ngùng cười: “Ai bảo cô không nghe tôi nói chuyện…”2 “Anh trả lại điều khiển từ xa cho tôi!” “
Cố Manh Manh vừa hét lên, vừa nhào về phía anh.
Lục Tiểu Tứ giơ tay lên, chính là không muốn đưa điều khiển từ xa cho cô.
Kết quả là hai người làm căn nhà trở nên náo loạn.
Lục Tư Thần đi làm về, vừa mới đi vào, liền đụng phải cảnh này.
“Ừm! „“
Cố Manh Manh gật đầu nhẹ một cái.
Sau đó, cô thực sự ngồi trở lại ghế sofa.
Một lát sau, Lục Tư Thần lại đi xuống, trang phục trên người anh đã đổi thành đồ ngủ thoải mái, khuôn mặt đẹp trai vô cùng, trước sau đều không có cảm xúc gì.
Anh giống như một khối băng đang di chuyển!
Cố Manh Manh nghe thấy tiếng bước chân, không thể không quay đầu nhìn qua.
Mặt mày cô nhăn lại, liền mở miệng nói: “Anh rễ, anh có ăn tối không?”
Cô ấy rất than thiện, dường như không quan tâm đến những gì đã xảy ra trước đó.
Đây chính là một cô bé với tính cách vô lo vô nghĩ!
Lục Tư Thần dừng chân.
Anh nhìn qua, giọng nói lặng lẽ: “Sau này cô không được phép gọi tôi là anh rễ.”
“Hả2 “
Cố Manh Manh kinh hãi.
Cô vội vã đứng dậy từ chiếc ghế dài và nhìn vào người đàn ông: “Vậy tôi sẽ gọi anh là gì?”
Lục Tư Thần đi tới.
Lúc anh ngồi trên ghế sofa, anh từ từ nói: ” Gọi tên tôi. “
“Hả2 “
Cố Manh Manh sửng sốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.