Viên Hoa nhận ra mình và Vân Lâm không thể nào thương lượng được với Cảnh Nhược Hàn được, cho nên họ đành phải từ bỏ chuyện cầu xin hắn, bởi họ tin rằng với hắn, chuyện hắn vừa nói không có gì là bất khả thi cả.
Viên Hoa và Vân Lâm ngay lập tức đi tìm luật sư cho Vân Hể, tuy rằng họ đã cố gắng bỏ ra số tiền lớn nhưng vị luật sư chỉ dám nói một câu quá không đảm bảo rằng chưa chẳn sẽ thắng được vụ này, hẳn ta chỉ có thể cố gắng giảm mức án của Vân Hể xuống mức thấp nhất có thể.
"Là... là bao lầu?" Viên Hoa rụt rè hỏi.
"Nếu như bên kia có bằng chứng đầy đủ thì rất có thể là 7 năm."
Nghe xong câu này Viên Hoa chịu không nổi mà ngồi bệt xuống. Vân Hề năm nay hơn hai mươi tuổi rồi, nếu như nó phải ngồi tù 7 năm thì sau này ra tù nó còn có thể làm gì được nữa chứ? Trước giờ bà vẫn uôn chăm lo cho nó từng tí, từng miếng ăn giấc ngủ. Dù Vân Hề là con gái nhưng bà chưa bao giờ ghét bỏ nó, chưa bao giờ có ý nghĩ hối hận vì đã đẻ đứa con gái này. Vân Hề được nuôi lớn trong sự nâng niu của hai người họ, nếu vào tù rồi thì nó sẽ sống như thế nào chứ?
Viên Hoa cảm thấy đau đầu hơn bao giờ hơn bao giờ hết. Thậm chí chưa cần đến ngày bước chân vào nơi phía sau song sắt, có lẽ chỉ cần nghe thấy bản án thôi Vân Hề đã không thể chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3540760/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.