Cảnh Nhược Hàn được đổi tên, được mang về nhà, hắn chưa kịp vui mừng đã bị Thẩm Đinh Lăng dội cho gáo nước lạnh.
"Là con của ta thì không thể là kẻ ngu ngốc được nên con sẽ phải cố gắng học tập hơn bất kì ai, chúng ta là vì nhìn thấy sự lanh lẹ trong mắt con mới chọn con, con cũng nên vì chúng ta mà cố gắng, biết không?"
Cảnh Nhược Hàn biết, có gì đó không đơn giản ở đây, hoặc ít nhất Thẩm Đinh Lăng không đơn giản. Bọn họ chả nhìn thấy cái gọi là sự lanh lợi ở hắn, thứ duy nhất bọn họ thấy là khuôn mặt, chỉ vậy mà thôi. Nhưng hắn không hiểu bà ta nói như vậy là có ý gì, nhưng sự vui vẻ khi được nhận nuôi của hắn cũng vơi đi ít nhiều.
Không phải do hắn lười học, ngược lại hắn rất thích học, khi còn ở trại trẻ luôn bị quấy phá đến mức không thể học được. Nhưng cái "học tập" trong miệng của Thẩm Đinh Lăng không phải đơn giản là để cho hắn học vì thích, ma bà ta có mục đích nào đó.
Cảnh Nhược Hàn không thể kháng cự, chỉ có thể nhỏ giọng vâng.
Một tháng đầu, bọn họ ra sức nhét tất cả đồ bổ cho Cảnh Nhược Hàn để hắn trong thời gian ngắn có thể thoát khỏi cái vẻ gầy gò đó. Sau đó thì bắt hắn điên cuồng học. Bởi vì hắn không được học hành tử tế nên có rất nhiều thứ cơ bản cũng chẳng biết, đôi khi hắn cảm thấy choáng ngợp bởi lịch học 17 tiếng một ngày này.
Dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3491133/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.