Cảnh Nhược Hàn lờ mờ tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau đớn. Hắn mở mắt nhìn xuống tình trạng cơ thể của mình bây giờ, thấy toàn thân mình được băng bó trong lớp vải trắng.
Cảnh Nhược Hàn nằm im một chốc, ổn định lại hơi thở. Hắn vẫn còn nhớ, giọt nước mắt của Vân Tịch rơi trên gò má hắn, cô thì thầm nói sẽ bảo vệ hắn. Cái chết kề cận ngay bên cạnh nhưng Cảnh Nhược Hàn chưa bao giờ cảm thấy ấm áp đến thế. Hắn chợt nghĩ, cuối cùng đến cuối đời, hắn cũng tìm được một người có thể nguyện ý cùng hắn chết, nguyện ý làm chốn về cho hắn, bảo vệ hắn.
Giây phút ấy, khi chạm mắt nhau, cả hai đều nghĩ rằng bản thân sẽ chẳng thoát khỏi cái chết nên cách còn lại duy nhất là trao cho nhau cái ôm cuối cùng, gắn bó chặt chẽ, không rời không bỏ, tựa như ở giây phút ấy, hắn thực sự muốn khắc cô vào tâm khảm mình để cả hai dù có chết vẫn chẳng chia lìa nhau. Tựa như thiên la địa võng cũng chẳng thể cướp đoạt người ấy khỏi hắn.
Cảnh Nhược Hàn nhìn xuống cánh tay mình, nó che chắn cho lưng của Vân Tịch nên chịu không ít tổn thương. Nhưng hắn không cảm thấy hối hận, cũng không cảm thấy đau. Hắn chỉ cảm thấy đáng, cảm thấy thõa mãn, ít nhất hắn cũng dùng chút sức lực cuối cùng của mình để bảo vệ cô gái ấy.
Cảnh Nhược Hàn nâng mắt, nhìn ra hành lang qua lớp kính. Hắn thấy Thẩm Đinh Lăng khóc lê hoa đái vũ, giục giã Cảnh Đông mau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3491108/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.