Tiếng đĩa rớt trên nền nhà, kèm tiếng khóc bi thương của một người con gái.
Tất cả người trong Bạch Cảnh mở mắt bằng việc chứng kiến Tiểu Tâm ngồi dưới đất khóc rấm rứt, bên tay chảy đầy máu. Vân Tịch đứng bên cạnh nhìn cô ta, không hề có ý đỡ cô ta dậy.
"Có chuyện gì vậy?" Cảnh Nhược Hàn hỏi.
Tiểu Tâm chảy nước mắt, thút thít nói:
"Thiếu phu nhân hôm nay đòi vào bếp nấu ăn cho thiếu gia, tôi không dám cãi lệnh ngài từ trước nên mới ngăn cô ấy lại. Ai ngờ thiếu phu nhân kiên quyết muốn làm, còn lấy dao rạch tay tôi, không may làm vỡ chén xuống sàn."
Vân Tịch sắc mặt trắng bệch, mím môi nhịn không lên tiếng.
"Ý của cô là Vân Tịch kiên quyết muốn nấu ăn, cô ngăn chặn nên cô ta mới ra tay?"
"Vâng… hức…" Tiểu Tâm khóc.
"Là vậy à, Vân Tịch?" Cảnh Nhược Hàn nhìn cô hỏi.
Vân Tịch nhìn hắn rồi lắc đầu.
Sáng nay, rõ ràng như mọi khi, cô muốn dậy sớm làm đồ ăn cho Cảnh Nhược Hàn. Thế nhưng vừa dậy đã thấy Tiểu Tâm muốn bỏ thứ gì đó vào ly trà của hắn.
Cảnh Nhược Hàn có một thói quen rằng, mỗi khi hắn thức dậy thì phải có ngay một ly trà để uống cho tỉnh táo ngay lập tức. Thông thường cũng là Tiểu Tâm chuẩn bị để bê cho hắn, nhưng hôm nay cô ta lại lén lút bỏ cái gì đó vào ly trà đó của hắn.
Vân Tịch thấy có gì đó không ổn ngay lập tức bước lại cầm lấy tay của cô ta khiến một lượng lớn bột trắng trong lọ đổ vào ly đó. Cả cô và Tiểu Tâm đều trợn tròn mắt nhìn nhau. Tiểu Tâm nhanh chóng cất lọ bột trắng vào trong túi, tính đổ ly trà đó đi nhưng Vân Tịch nhanh chóng cầm lại ly trà đó được, đặt ở đằng sau mình sau đó cầm tay của Tiểu Tâm ép cô ta phải lùi về sau.
Tiểu Tâm thấy hành vi của mình bị phát hiện liền hoảng hốt, cô ta nhanh chóng đẩy Vân Tịch ra sau đó chạy về phía nhà bếp, đổ toàn bộ thứ bột trắng đó vào bồn rồi vứt vỏ vỏ đi.
Vân Tịch không kịp theo hành động của cô ta liền nhìn cô ta xả nước cho toàn bộ thứ bột trắng kia tan mất. Cô cầm cổ tay của Tiểu Tâm kéo cô ta lại muốn cô ta giải thích. Ai dè Tiểu Tâm thuận thế, ngã xuống còn với lấy cái kệ bát đĩa để nó vỡ toang. Thấy sự việc chưa đủ kịch tính, cô ta còn cầm mảnh đĩa vỡ để cứa vào cổ tay mình.
Vân Tịch chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn.
Cảnh Nhược Hàn nhướng mày:
"Nhưng làm sao đây? Cô có chứng cứ cho cái lắc đầu vừa rồi của mình không?"
Vân Tịch mím môi.
Không có.
Hiện tại cô không thể giải thích được tình huống hiện tại. Thứ bột màu trắng kia đã bị tiêu hủy, cho dù tìm được cái vỏ thì Tiểu Tâm cũng có thể chối là đó không phải của cô ta hoặc nói đó chỉ là một thực phẩm chức năng nào đó.
Nhưng còn cô, việc Cảnh Nhược Hàn cấm cô vào bếp là thật, hơn nữa hôm nay cô cố tình vô bếp để nấu ăn cũng là thật. Nếu cô không thể kiếm ra được bằng chứng thì việc này bị vạch trần cô sẽ phải gánh chịu hậu quả khi làm trái lời hắn.
Vân Tịch hiện tại là một người câm, không thể biện giải cho chính bản thân mình, không có chứng cứ nào chứng minh lời Tiểu Tâm nói là sai cả.
Sắc mặt của cô vừa trắng bệch lại vừa tức giận.
Tiểu Tâm biết mình đã nhanh chân tiêu hủy chứng cứ liền nói tiếp:
"Thiếu-thiếu phu nhân trước giờ luôn có thành kiến với tôi vì tôi là người chuẩn bị mọi thứ cho thiếu gia, nhưng tôi nghĩ cô ấy cũng là người thiện lương. Ai mà dè, hôm nay cô ấy lại làm thế với tôi." Vài giọt nước mắt lại chảy xuống, "Tôi biết phận làm công ăn lương như chúng tôi trong mắt thiếu phu nhân đều chỉ là người hầu, nhưng đến mức ra tay với tôi thế này thì…" Tiểu Tâm càng khóc càng dữ hơn.
Máu trên tay cô ta chảy dọc xuống cánh tay, nhỏ tí tách trên nền nhà. Sắc mặt mọi người ai cũng khó coi, không ai biết nên nói gì, chỉ có tiếng khóc của Tiểu Tâm không ngừng vang lên.
Thứ duy nhất bày ra trước mặt mọi người là vết máu không ngừng chảy tren tay Tiểu Tâm, còn Vân Tịch tuy lắc đầu nhưng lại chẳng có bằng chứng nào có lợi cho cô. Sắc mặt của cô vừa khó coi vừa rối rắm, cuối cùng ánh mắt của Vân Tịch chạm phải mảnh vỡ của đĩa.
Vân Tịch lấy điện thoại ra gõ chữ:
"Tôi lấy dao rạch tay cô?"
"Đúng vậy."
"Vậy sao trên mảnh đĩa lại có vết máu dính trên cạnh bị vỡ?"
Tất cả mọi người đều nhìn xuống mấy mảnh vỡ trên sàn. Tuy hơi khó thấy nhưng đúng là có một mảnh vỡ có dính chút máu trên ấy.
Tiểu Tâm sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói:
"Tôi nói nhầm, cô dùng mảnh vỡ để cứa lên tay tôi."
Vân Tịch siết tay, việc gõ máy ngay lúc này trong như một trò hề nhưng nó là thứ duy nhất giúp cô thoát khỏi cảnh này. Khi này từng tiếng tach tạch từ máy phát ra đều như tra tấn Tiểu Tâm.
"Theo lời cô nói, tôi làm vỡ đĩa, sau đó còn cúi xuống nhặt mảnh vỡ để cứa tay cô mà không cần dùng đến cái dao cách đó không xa vừa tầm tay tôi? Và trong thời gian đó, cô cũng không đủ thời gian để kêu cứu?"
Tiểu Tâm hổn hển:
"Lúc đó đương nhiên là tôi sợ đến quên kêu cứu rồi."
Vân Tịch kiên trì nhìn vào cô ta, còn một ý cô ta không trả lời.
Tiểu Tâm khóc nấc lên:
"Thiếu phu nhân, cho dù cô có ghét tôi cũng không thể chối bỏ tất cả đổ cho tôi tự làm chứ? Tôi đâu có bị điên mà tự cứa tay mình?"
Sắc mặt của Vân Tịch lại càng khó coi hơn nữa.
Đúng vậy, cho dù có chứng minh rằng cô không làm thì cũng không thể chứng minh rằng Tiểu Tâm sai. Cô ta không có lý do tự cứa mình, mà Vân Tịch không thể nào nói rằng Tiểu Tâm đã bỏ thứ gì đáng nghi vào trong ly trà của Cảnh Nhược Hàn, bởi vì cô ta đã hoàn toàn phi tang mọi chứng cứ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]