Cảnh Nhược Hàn vươn tay muốn xốc áo ngủ của Vân Tịch lên nhưng cô nhanh chòng cầm tay hắn rồi kịch liệt lắc đầu. Cô cắn răng chịu cơn đau trên cánh tay mình để nắm chặt tay hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang không biết hắn lại định làm cái trò gì.
Cảnh Nhược Hàn bị chặn tay này thì lấy tay kia xốc áo cô lên.
Đập vào mắt là vùng eo bị hằn dấu vân tay và phần bị bóp đến tím lại.
Có vẻ như hắn chỉ muốn nhìn xem vết thương của cô nghiêm trọng đến mức nào mà thôi nên vừa vạch lên đã nhanh chóng bỏ xuống, nói:
"Lát nữa bảo quản gia đưa thuốc để bôi đi, để vầy vết bầm lâu mới tan."
Vân Tịch gật đầu tỏ ý đã biết.
Cảnh Nhược Hàn quay đầu nhìn đồng hồ thấy đã trễ giờ liền tặc lưỡi:
"Trễ cả giờ đi làm của tôi, cô đúng là chỉ biết gây chuyện."
Cô đã làm cái gì cơ chứ? Không phải sáng sớm đánh thức hắn thì hắn kêu để cho hắn ngủ, còn đe dọa nhồi bông cho hay sao? Hơn nữa đây cũng là chuyện do hắn chủ động bày ra, Vân Tịch chưa từng có ý muốn làm gì ảnh hưởng đến hắn hết.
Vân Tịch oan ức đến đỏ cả mắt nhưng cũng chỉ biết cắn môi, cô nhanh chóng bước xuống giường để ra ngoài. Lúc ra khỏi phòng của hắn thì chạm mặt với người hầu, bọn họ hằn học nhìn cô nhưng rồi rất nhanh cúi đầu làm việc của mình.
Cô chợt hiểu ra lời tối qua của hắn.
Vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3486044/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.