Sáng hôm sau, Cảnh Nhược Hàn muốn cô ngồi lại bàn để cùng cô nói chuyện.
Thực ra là hắn nói cô nghe.
"Hôm qua mẹ tôi cũng đã đề cập đến việc muốn cho cô đến công ty của tôi làm, tôi nghĩ, cũng không phải không được." Cảnh Nhược Hàn nói.
Vân Tịch cứ nghĩ với lời nói hôm qua của hắn thì sẽ không muốn cho cô bước chân ra khỏi Bạch Cảnh, muốn nhốt cô trong cái lồng vàng này. Không biết điều gì đã làm hắn thay đổi ý định sau một đêm nhỉ?
Cảnh Nhược Hàn vắt chân, mắt nhìn vào tập hồ sơ trên tay, trông có vẻ lười biếng. Hắn chậc một tiếng rồi vứt lên bàn trước mặt cô, nói:
"Thông tin về cô cũng chẳng có gì xuất sắc, nhưng có lẽ cũng phản ánh được một chút con người cô. Tất nhiên, Bạch thị cũng không chuộng những người có bằng cấp tốt mà làm việc không ra gì."
Vân Tịch cầm tệp hồ sơ của chính mình lên, trong đó dường như ghi lại đủ mọi thông tin của cô. Đúng là không có gì đặc biệt xuất sắc cả, thông tin những năm cấp ba đổ về không có, hoạt động ngoại khóa cũng không, trường Đại Học tốt nghiệp cũng chẳng tiếng tăm gì. Bình thường đến không thể bình thương hơn.
"Thế nhưng vì cô bây giờ đã là vợ tôi, hơn nữa còn có khiếm khuyết như thế, tôi tự hỏi là cô sẽ đi làm kiểu gì nhỉ?"
Vân Tịch mím môi, cuối cùng lấy điện thoại ra để gõ chữ lên đó. Một giọng đọc máy móc phát ra:
"Tôi tin rằng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3486038/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.