Vân Tịch cuối cùng cũng quyết định đến Cảnh thị. Trên hơn cả lo Cảnh Nhược Hàn đánh đuổi cô, cô càng sợ hắn đói hơn. Tiểu Tâm cũng dặn rồi, hắn rất kén ăn, mà khi làm việc đến chuyện này cũng quên mất. Nếu cô không mang cơm đến sợ rằng hắn sẽ không chịu được.
Hơn nữa cô chỉ cần đứng dưới lầu là được rồi, không cần lên phòng của hắn, chắc là hắn sẽ không biết đâu.
Vân Tịch thay một bộ đồ mới sau đó bắt xe đến Cảnh thị.
Cảnh thị rất lớn, cô biết, chỉ là nếu không chứng kiến tận mắt sẽ không thể tưởng tượng được quy mô và độ lớn của nó. Lần đầu được chứng kiến thế này cô cảm thấy có chút kinh diễm nhưng rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh bước vào bên trong.
“Cho hỏi cô tìm ai?”
Nữ tiếp tân thấy người phụ nữ lạ mặt bước vào liền hỏi.
Vân Tịch chầm chậm đi đến sau đó ra cử chỉ ý muốn mượn bút viết. Nữ tiếp tân kia tinh ý nhanh chóng đưa cho cô.
[Tôi đến đưa cơm cho Cảnh tổng. Phiền cô báo với anh ấy là Tiểu Tâm đến đưa.]
Nữ tiếp tân nghi hoặc nhìn dòng chữ trên giấy hơi nghi hoặc. Hiển nhiên là cô ta không phải ngày đầu đến đây làm việc đương nhiên biết mặt Tiểu Tâm, đối với người phụ nữ nặc danh trước mặt này đương nhiên sẽ nghi ngờ. Nữ tiếp tân mỉm cười, hỏi:
“Tiểu thư cô đến đưa cơm cho Cảnh tổng?”
Vân Tịch gật đầu.
[Tiểu Tâm hôm nay bị ốm, tôi đến đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-co-vo-cam/3486030/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.