Vương Tử Sâm cùng Dạ Nguyệt trở về, thấy hai người họ đã trở lại Dương Nặc vui mừng tiến lại chỗ hắn và cô.
" Lão đại, điện thoại đã có tín năng tôi đã liên lạc sẵn với người của Mạc Hàn rồi ạ "
Dương Nặc không thể ngờ tới, thông thường thì càng gần khu dân cư thì khả năng sóng điện thoại càng cao, càng đi sâu vào rừng thì khả năng bắt sóng điện thoại giảm xuống. Nhưng đây là trường hợp ngược lại.
Hắn gật đầu nhưng không nói gì thêm, thản nhiên đưa tay kéo Dạ Nguyệt ngồi xuống Dương Nặc rất biết điều chuồn đi, giờ đây chỉ còn lại hắn và cô.
Dạ Nguyệt tựa đầu vào vai hắn cả hai người bắt đầu đều có mỗi cảm xúc riêng, đột nhiên cô nắm lấy bàn tay thô to của Vương Tử Sâm rồi nhìn hắn đầy thâm thúy.
" A Sâm, em sẽ luôn bên cạnh anh, do vậy khi gặp khó khăn đừng ngần ngại chia sẻ nó với em nhé! biết đâu em sẽ giúp được. Em sẽ nắm chặt tay anh để bước qua sóng gió, chong gai trong cuộc đời này "
Lòng ngực Vương Tử Sâm sớm đã đập phịch phịch hắn xiết chặt cô vào lòng, người con gái hắn yêu suýt đã chết trong tay hắn, và còn một điều nữa rằng hạnh phúc của hắn chính là vì cô mà cố gắng, vì cô mà thay đổi hơn cả khí hậu. Chính cô là động lực tuyệt vời nhất trong cuộc đời hắn.
" Nguyệt, thế giới này anh chỉ thích ba thứ"
" Đó là gì! "
Hắn không trả lời nhanh, khom người cúi xuống đặt lên môi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-co-benh-vo-toi-la-bac-si-tam-ly/767219/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.