Thiên Nam lại chở Bạch Viễn tới trong nhà mình.
Vừa mở cửa ra, Bạch Viễn đã trao cho nó một cái ôm tràn ngập tình yêu, hắn cũng bật người đưa thay sờ sờ đầu Bạch Thỏ.
Thiên Nam trong trẻo lạnh lùng đứng ở một bên, mặt không chút thay đổi nhìn một người một chó thân thiết.
Bạch Viễn đang muốn mang theo Bạch Thỏ hướng phòng bếp đi, Thiên Nam đột nhiên đến gần Bạch Thỏ, ngồi xổm người xuống, ánh mắt lạnh lùng, “Ngươi làm đủ chưa.”
Bạch Thỏ sửng sốt, hiển nhiên bị dọa đến sâu, nhất thời miệng há to, trong mắt tràn ra nước mắt.
【 Ai náo loạn ai náo loạn, ngươi một điểm cũng không yêu gia! 】
Bạch Viễn hồ nghi liếc mắt nhìn Thiên Nam một cái, khuôn mặt cơ thể hơi có chút run rẩy.
Tổng tài ngươi bị ngu sao? Ngươi nghĩ động vật có thể hiểu lời ngươi nói?
Ai ngờ ánh mắt của hắn dời đến trên người Bạch Thỏ, lại có thể chứng kiến bộ dạng Bạch Thỏ đáng thương rơi lệ.
Ách…
Đại khái có lẽ có thể nghe hiểu được đi...
Bởi vì có vẻ như vẹt thối nhà hắn là có thể...
Thiên Nam nhìn thấy nước mắt Bạch Thỏ, trong lòng nơi nào đó nhất thời liền mềm nhũn, có chút buồn bực đứng dậy đến ban công hút thuốc.
Bạch Viễn tiến lên sờ sờ đầu Bạch Thỏ, ngồi xổm xuống đang nghĩ ngợi tới an ủi Bạch Thỏ như thế nào.
Kết quả Bạch Thỏ vui mừng vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt của hắn.
Bạch Viễn: “…”
Fuck, quả nhiên một khắc đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cham-ma-hoi-thi-bang-son/2212414/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.