- Thần...anh....
Chưa kịp mở miệng, tôi đã rơi vào cái ôm thực chặt như muốn bóp nát tôi, tôi ngược lại không muốn buông ra, hương lài nhè nhẹ xộc vào mũi khiến nước mắt tôi tràu ra, nấc lên xuống đau khổ.
- Thần....Th...ần....Thần....Thần.....
Tôi thầm nghĩ, có nghẹt thở chết cũng cam tâm, cũng hạnh phúc, cũng mãn nguyện.
Con người rất lạ, đôi khi thứ họ muốn chỉ là rất đơn giản.
- Em...yêu anh....em yêu anh Thần.....em yêu a....nh.....có nghe em nói không?
Người nam nhân đang dựa vào vai tôi, đang gật đầu, trên vai áo tôi lại cảm nhận được có một mảng ướt, anh khóc mất rồi.
- Thần, 26 năm qua của anh không lãng phí, em yêu anh Thần, em yêu anh......
- Thẩm Thẩm, tôi cũng rất yêu em...
Anh - tôi biết không nói nhiều, tiết kiệm lời nhưng nay anh lại thốt được như vậy thì là điều không đơn giản, nó xuất phát tù sâu thẳm trong con tim của anh.
Đàn ông họ không phải nói thổ lộ liền thổ lộ.
Tôi liền ngước mắt nhìn anh, không nói nhiều, quá nhung nhớ mà chồm đến phủ môi anh. Lúc đầu là tôi vụng về nhưng sau đó là anh chủ động hôn tôi mạnh bạo. Khoan miệng bị lưỡi anh linh hoạt mọi ngóc ngách, hai lưỡi giao nhau, giây phút này tôi luôn muốn dừng lại, dừng lại lúc chúng tôi bên nhau.
Cứ hôn như vậy, mặc chán nản. Đối với tôi bao nhiêu cũng không đủ.
Tôi cảm thấy dường như không ổn, liền đẩy nhẹ anh, hai mắt anh đỏ ửng. Tôi vươn tay mềm mại vuốt mắt đẹp anh. Trong lòng không khỏi âm ỉ.
- Anh cũng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741273/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.