- Mỹ nhân, tôi sẽ không làm cô khó xử. Mời cô một ly thì có thể chứ? Tôi là cô phải biết rất khó khăn để tìm bạn hữu cùng uống rượu vào lúc nay, tôi...
- Được, hảo tôi đồng ý, tôi uống với anh.
Tôi cảm thấy là hắn quá phiền phức, nên liền chấp uống một ly với hắn chắc không chết nổi đâu. Đã cửa sinh tử nào mà tôi chưa bước qua đâu.
Tôi cầm ly rượu ưu nhã, hớp một ngụm chất lỏng đỏ sóng sếnh đẹp mắt. Cảm giác lâng lâng khiến tôi thích thú. Hắn cũng ngồi xuống ở bệ đá đối diện. Hết rượu thì lại rót tiếp đến khi cạn chai.
- Mỹ nhân, cô có thể cho tôi biết quý danh cô được không?
Tôi lắc lư.
- Tên tôi? Ha ha, đến tôi còn không biết bản thân mình tên gì?
- Này, cô say lắm rồi, đừng uống nữa.
Hắn ngăn cản ly rượu tôi sấp ực vào miệng. Cả khuôn miệng nhỏ nhắn chu môi nhuệch ra.
- Đừng cản tôi...tôi muốn uống...tôi muốn uống....
Hắn thở phào một cái, búng một cái vào má tôi đau điếng.
- Này...
Tôi mắt lim dim, tay trắng nõn che lại vết búng ban nãy.
Tôi uỷ khuất, khóc lóc, làm hắn lúng túng chả biết làm gì, tay chân lính quýnh.
- Cô đừng khóc, tôi không...
- Mạch Thiếu Ngân, tôi không say...thực sự không say... Thẩm Thẩm sẽ không say... Thẩm Thẩm sẽ không say... Thần...Thẩm Thẩm sẽ không sayyy...
Tôi gục lên vai hắn mà thiếp đi, lẩm nhẩm gì đó lộn xộn cả lên, hắn ngắm nhìn dung mỹ mạo mà thẩn thờ, mùi rượu thoang thoảng càng làm tôi diễm lệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741272/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.