- Cô có thể giúp tôi xem chừng cô ấy?
- Được, anh không cần khách khí, giúp Bạch tổng là vinh hạnh của tôi.
- Tôi sẽ trở lại sớm, không phiền lâu. Anh vừa khuất bóng, Lâm Mẫn cô, ánh mắt tàn độc hiện lên. Nhìn tôi như muốn xé nát. Cẩn thận ngó xung quanh, lấy từ túi chiếc ống nhỏ, chất lỏng trong xuốt chiếu sáng. Tay kéo ống dinh dưỡng lại gần, trong đầu liền hiện lên những hình ảnh lúc trước, đẹp biết bao, rất nhiều kỷ niệm đã trải qua cùng nhau nhưng nhanh chóng lắc đầu, chửi thầm bản thân. Đưa lên, nhưng tay lại run rẩy, không có can đảm tiêm vào. Cô nhìn gương mặt tôi hồi lâu vẫn không có hành động, trong lòng có chút khó chịu, nhưng bản thân cô không hiểu vì sao? "Cô ta là người cạn tình cạn nghĩa với mình trước, tại sao bản thân lại thấy không nỡ?" Thời hạn một tuần sắp đến, khiến cô lo âu vì bản thân chưa đi đến đâu, mím môi thật chặt nhớ đến gia đình đang chịu đói khổ mà tiêm vào, chất lỏng từ từ thấm vào ống, cô sợ hãi mà bỏ chạy. Ai cũng nhìn cô vì khó hiểu, cả Triền Lãm cũng bị kinh động theo. Nhanh chóng đi vào trong, ghế nằm dài trên đất, cả cơ thể tôi đang nóng lên và co giật mạnh. Triền Lãm sợ hãi mà hô hoán lên, toàn bộ bác sĩ và y tá đều có mặt mà hỗ trợ, gương mặt ai nấy cũng đều căng thẳng.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Đến cậu là cánh tay trái đắc lực của tôi, cũng muốn phản lại sao? Morenn từng giận mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741237/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.