- Đằng Đằng, ngon miệng không? Tôi nhìn thấy thằng bé vui vẻ, chân nhỏ lắc qua lắc lại. Càng lớn thằng bé lại càng tuấn tú ra, đặc biệt con ngươi hổ phách càng nhìn càng có hồn.
- Mẹ. Nhìn thằng bé đượm buồn, tôi hốc mắt liền đỏ lên mà vuốt ve mặt nhỏ trắng nõn.
- Chuyện gì?
- Có phải con rất xấu xí? Đút một muỗng kem vào miệng mà buồn bã.
- Con của mẹ làm sao lại xấu xí cơ chứ.
- Nếu con xinh đẹp thì sao ba ba lại không cần con, mẹ toàn nói dối thôi, ba ba từ nhỏ đến lớn Đằng Đằng chưa gặp qua bao giờ, vậy sao Đằng Đằng biết là ba ba cần Đằng Đằng?
- Đừng buồn, sẽ mất vui mất. Con ăn mau lên, mẹ chở đi công viên được không? Tôi xoa đầu thằng bé mà an ủi.
- Đằng Đằng không muốn đi nữa, muốn về nhà.
- Sao lại về? Tôi có chút không hiểu nhìn Đằng Đằng thu tay áo, nhảy xuống ghế lớn.
- Chờ mẹ với Đằng Đằng. Tôi ra quầy tính tiền rồi nhanh chóng chạy theo bóng dáng bé nhỏ biến mất ở cửa. Tôi đi kiểm tra khắp nơi vẫn không thấy Đằng Đằng, trên xe cũng không, báo với bảo vệ an ninh, họ cũng nói không thấy thằng bé. Tôi hốt hoảng, mắt ầng ậc nước mà chạy loạn xung quanh, trong lòng cảm thấy bất an mà lau nước mắt, không biết thằng bé như vậy lại đi đến nơi nào?
___________________________
*Vạch phân chia*
Đã hai ngày kể từ khi Đằng Đằng mất tích, tôi như muốn điên lên, bất chấp bản thân mà tìm kiếm khắp nơi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741231/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.