Người đàn ông này, tôi càng muốn tìm hiểu về anh. Nói làm liền, tôi lên mạng search. Quả thật, rất nhiều thông tin cơ bản, còn về đời tư riêng thì không có, giữ kín như bưng. Quá mức thần bí, nó lại kích thích tôi càng muốn hiểu rõ hơn. Trước hết, tôi cứ đọc thông tin có sẵn đi, còn hiểu sâu thì có thể hỏi Triền Lãm, nhưng tên đó, bây giờ không biết lưu lạc phương nào? Điện thoại hắn thích bắt thì bắt bất kể ai nên càng đau đầu. Vừa nhìn lên màn hình, tôi liền trợn tròn mắt. Anh là chủ của một đế quốc kinh doanh to lớn, kim cương vương lão ngũ, sự nghiệp là một toà thành cao vững chắc. Bạch thị và Dận thị là ngang bằng nhau, đứng đầu kinh tế của Trung Quốc. Họ còn nói, tiền của anh nhiều đến mức đem ra lót đường cho toàn bộ Trung Quốc vẫn còn dư rất nhiều. Đó thực sự là rất nhiều nha! Rất không đơn giản. Rất nhiều hình ảnh được phóng viên chụp lại, nhưng không có tấm nào cười, đây là một con người đang sống sao? Không lẽ, con người càng hoàn hảo thì đến cười họ cũng tiếc mà không cần? Lạ quá. Tôi lắc đầu, khó hiểu và tiện tại lưu lại một tấm vừa mắt nhất. Nhớ lại ly nước ấm hắn cho tôi, cứu tôi trong lúc đau đến chết, cũng gọi là hơi ấm lòng đi. À... chút nữa tôi lại quên, tôi còn chưa gửi hình hôm qua chụp Dạn Dịch trong buổi tiệc cho Lâm Mẫn. Tôi liền lên weibo nhắn.
- Cậu có đó không? Tôi nhởn nhơ chờ 5" cuối cùng cũng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cau-dan-vo-yeu/741177/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.