Trương Tú Anh cũng xuất hiện bên cạnh Thịnh Thiên Vĩ. Phòng ăn khách sạn sáng đèn, Trương Tú Anh đứng ngay sát cạnh Thịnh Thiên Vĩ. Gió đêm sa mạc thổi qua cửa lớn mang theo hơi nóng còn sót lại của mặt trời và cát khiến không khi có chút ngột ngạt.
Trương Tú Linh nhìn hai người họ đứng cạnh nhau cổ ta sinh ra một loại cảm giác rằng giữa Trương Tú Anh và Thịnh Thiên Vĩ có một mối giao hòa kì lạ.
Một luồng khí thế bức người đang đổ ập xuống cô ta.
“Cô có thôi đi không? Đừng làm mất mặt nhà họ Trường thêm nữa.” Giọng Trương Tú Anh rất nhỏ nhưng rõ ràng.
“Còn cô, sang bàn bên kia ăn tối đi.” Trương Tú Anh quay sang nói với Linh Nga.
“Cảm. Cảm ơn!” Linh Nga lắp bắp hết ngước nhìn Thịnh Thiên Vĩ lại nhìn Trương Tú Anh - Người có gương mặt giống hệt với Trương Tú Linh nhưng tính cách thì lại hoàn toàn đối lập.
Nguyễn Anh cũng từ đầu chạy lại, kéo tay Linh Nga.
“Cô qua đây, ngồi với chúng tôi. Ăn tối đã có chuyện gì từ từ giải quyết!” .
Trương Tú Linh thấy Thịnh Thiên Vĩ cũng đi tới, trong lòng càng tức tới bầm gan tím ruột, chỉ vì một con tiện. nhân nghèo kiết xác mà phá hỏng cả hình tượng của cô ta. Cô ta đã phải chịu cực khổ tới tận đây. Rất nhanh, Trường Tú Linh thay đổi thái độ, giọng cô ta vừa ủy khuất vừa tủi thần..
"Xin lỗi đã làm phiền Thịnh Tông, cả ngày tôi đã vất vả như vậy, món ăn ở đây tôi cũng không quen, chỉ có một yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-sung-vo/809478/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.