Mặc Đình Phong và Hứa Tần Lâm bên này vừa kết thúc hiệp đấu, kết quả Mặc Đình Phong nhanh hơn Hứa Tần Lâm tận một vòng, vẻ mặt rất thỏa mãn khi thấy biểu hiện đen xì trên mặt Hứa Tần Lâm.
Rốt cuộc Hứa Tần Lâm vẫn không hiểu Mặc Đình Phong suốt ngày quẩn quanh với việc làm thì lấy đâu ra sức tập luyện trượt tuyết điêu luyện đến vậy. Anh hiểu được suy nghĩ trong đầu cậu ta từ ánh mắt dè chừng đó, đắc ý giải thích:
"Đúng thật đã rất lâu tôi không chơi trượt tuyết, lần cuối cùng chơi là vào lúc mười hai tuổi, cũng may đến giờ vẫn nhớ!"
Hứa Tần Lâm trợn tròn mắt nhìn anh như nhìn thấy sinh vật lạ. Đùa à? Hơn hai mươi năm trước rồi Mặc Đình Phong vẫn nhớ cách chơi như vậy, một chút lúng túng cũng không có?
Anh không buồn đếm xỉa Hứa Tần Lâm nữa, để ý đến hai mẹ con Anna đã biến mất hút, hơi lo lắng nhìn xung quanh.
Hai người đi trở lại đồ bảo hộ trả đồ, sẵn tiện hỏi xem Anna và Tiểu Hy có trả lại đồ chưa, những người phục vụ nói rằng ban nãy có một người phụ nữ và một đứa bé đã trả lại rồi.
Mặc Đình Phong và Hứa Tần Lâm cảm thấy vô cùng lo lắng. Bấy giờ tầm mắt họ đều chú ý đến đám đông hoảng loạn bên kia, một dự cảm không lành chiếm lấy toàn bộ đáy lòng Mặc Đình Phong, anh liền chạy một mạch đến đó, Hứa Tần Lâm thấy anh hành động như vậy cũng chạy theo xem.
Khó khăn chen vào đám đông hoảng loạn, đập vào mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428726/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.