Sắc mặt Anna như không còn một giọt máu, cả người cứng ngắc. Mặc Đình Phong đã tỉnh dậy từ lúc nào? Vậy là nãy giờ anh toàn giả vờ?
Mặc Đình Phong ngắt nhẹ cánh mũi của Anna nhếch mày thách thức, vẻ lạnh lùng bình thường chuyển thành ngang ngạnh nhìn cô.
"Thế nào, sợ rồi? Đêm hôm qua em rất điên cuồng cơ mà. Cứ kéo tôi 'vận động' cùng em. Bây giờ thì bày ra bộ dạng nhút nhát này?"
Cô há hốc mồm, cảm thấy lời nói này của anh rất quá đáng, cơn tức giận tuôn trào dữ dội, phản bác lại:
"Anh hôm qua cũng rất cuồng nhiệt, sao lại nói chỉ mình tôi? Mặc Đình Phong, tên vô sỉ này…"
"Nên nhớ hôm qua là tôi cứu em đấy, lại còn chửi tôi? Cứu em để không bị tên già kia động vào, và còn cứu em việc…"
Mặc Đình Phong cố tình kéo dài giọng, chọc Anna. Cô xấu hổ, ngắt lời anh:
"Tôi biết rồi! Thật sự rất cảm ơn Mặc tổng. Xem như đêm qua chỉ là thỏa mãn lợi ích của nhau đi. Bây giờ tôi về khách sạn đây, tạm biệt!"
Anna một lần nữa bật dậy muốn rời đi, Mặc Đình Phong như cũ vẫn đẩy người cô xuống, mặt đối mặt, ánh mắt anh dần chuyển sang lạnh lẽo hù doạ Anna.
"Ai cho em đi? Đền bù đi!"
Cô ngờ nghệch gãy đầu, đền bù cái gì? Người chịu thiệt là cô cơ mà? Hôm qua để anh hưởng thụ cơ thể trinh trắng của mình cả đêm, vậy mà giờ bắt cô đền bù, thật tức cười!
"Mặc tổng! Nói sao đi nữa anh cũng là hàng tái sử dụng, chẳng phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428716/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.