Chương trước
Chương sau
"Mặc tổng, tôi…"
Anna hiện tại đã bức bối không thể chịu được, muốn cầu xin anh nhưng cô làm sao có thể thốt ra những lời xấu hổ đó, bảo Mặc Đình Phong động vào người mình?
Tiếng nỉ non của cô làm anh hoàn hồn, Mặc Đình Phong mới nhìn đến cô đang chật vật, trên trán toát đầy mồ hôi, mắt nhíu lại cho thấy sự bồn chồn lợi hại.
Không biết rằng định mệnh cố tình sắp xếp cho cô được trở về bên mình hay đang trêu đùa hai người, nhưng nếu đã cho anh cơ hội ở gần cô một lần nữa, anh sẽ không buông tay.
Tự thoát y cho mình, giờ đây trên người Mặc Đình Phong chẳng còn một thứ gì che giấu được cơ thể cường tráng tuyệt mĩ. Anna trong cơn mơ màng trông thấy khuôn mặt điển trai càng lúc càng đến gần. Ngay sau đó, vật mềm mềm nóng bỏng chiếm lấy môi cô, hôn lên từng tất thịt trên cơ thể mềm mại, trắng nõn như tuyết của cô. Chỉ một động tác, anh đã dứt khoát cởi đi áo ngực của Anna quăng xuống nền gạch lạnh lẽo.
Bầu ngực đẫy đà liền bung ra, theo hơi thở gấp gáp của cô mà phập phồng, châm thêm cho Mặc Đình Phong sự ham muốn nồng cháy, yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục.
Cảm nhận đầu ngực mình bị vật gì đó ẩm ướt, nóng nóng mút lấy đau đớn, tầm mắt cô khó khăn dời xuống, liền thấy được người đàn ông đang điên cuồng hưởng thụ cơ thể mình, bầu ngực còn lại xoa nắn đủ hình dạng. Anna không kiềm được, tiếng rên cao thấp kiều mị theo từng động tác của anh.
Mảnh vải cuối cùng trên người Anna cũng đến lúc bị Mặc Đình Phong kéo xuống. Dục vọng đàn ông như mãnh thú không thể kiềm trụ được anh nữa.
Một tiếng hét lớn bật ra từ miệng cô hoà vào tiếng gầm nhẹ của anh. Phía dưới của Anna đau đớn vô cùng, vật to lớn của đàn ông trượt thẳng vào lấp đầy, cảm giác này vừa trướng vừa nóng bức làm cô khó chịu van xin:
"Mặc tổng, anh rút nó… rút nó ra đi! Tôi đau quá!"
Bên dưới ướt át của cô khít khao kẹp chặt anh như vậy, thế mà bảo anh rút ra? Mặc Đình Phong chỉ biết cười khổ. Đã sinh một con rồi vẫn khít như ngày nào, thật sự khiến anh mê mẫn chết được, hiện tại chỉ muốn "ăn" cô ngay lập tức, nhưng cô chưa quen, anh không thể gấp gáp vì xót.
Khẽ hôn nhẹ lên hai hàng mi phiếm hồng, giọng nói trầm ấm chứa thêm sự kiềm nén phát ra.

"Ngoan đừng động đậy, anh sẽ nhẹ nhàng!"
Câu nói của Mặc Đình Phong làm cô an tâm hơn, tin tưởng hơn. Dù là đau nhưng thuốc trong người cô vẫn còn đó. Rất nhanh đã thích ứng được. Cảm giác đau đớn kia không còn thay thế bằng nỗi ham muốn dồn dập. Cô khó khăn nói:
"Anh… cử động đi!"
Mặc Đình Phong thế là đã chờ được phút giây quý giá này, cọ nhẹ mũi mình với mũi cô một cái. Mang theo sự nuông chiều rõ trong đôi mắt giữa đêm đen sáng như sao. Sự nuông chiều yêu thương này là dành cho cô hay là dành cho người vợ quá cố giống hệt cô?
Vẫn đang cuống trong suy nghĩ thì bất ngờ cảm nhận vật kia của anh đâm sâu vào một cái, cô giật người la lớn. Nhắm chặt mắt, cào lên tấm lưng to lớn của Mặc Đình Phong, hằn cả dấu móng tay đến rớm máu, nức nở:
"Đừng… chậm thôi!"
Dù có ham muốn to lớn ra sao, Mặc Đình Phong cũng ráng kìm nén hết sức có thể, đưa đẩy nhẹ nhàng. Nương theo từng cử động của anh là tiếng rên kiều mị nhỏ bé vang lên, đôi mắt nhắm nghiền lại, cảm nhận từng cơn sóng vỗ mà người đàn ông mang đến, đau đớn nhanh chóng thay bằng khoái cảm. Dần dần, cử động của Mặc Đình Phong nhanh hơn hẳn, Anna bị đột kích bất ngờ, tiếng rên rỉ không kìm được mà yêu mị hơn, như một liều thuốc kích thích dục vọng của anh đã to lớn càng thêm điên cuồng, lún sâu vào nhục dục với cô, người con gái anh yêu.
Cứ thế hết suốt cả đêm, hai cơ thể đàn ông và phụ nữ cứ dính chặt lấy nhau trên giường. Mang cho nhau khoái cảm một cách hoang dã và tinh túy nhất.

Mặt trời đã lên rất cao, nắng chiếu từ khe cửa xuyên thẳng vào chiếc giường, chiếu vào hai thân thể đang ôm lấy nhau ngủ say.
Người thức dậy đầu tiên chính là Mặc Đình Phong, vừa mở mắt đã thấy Anna gần kề, da thịt cả hai đụng chạm vào nhau, hòa quyện hơi ấm. Trong phòng còn vươn vấn chút không khí "ái tình" ngày hôm qua.

Đã ba mươi tư tuổi đầu mà đây chỉ là lần thứ hai Mặc Đình Phong làm chuyện nam nữ này. Anh là một người đàn ông thực thụ, đương nhiên là đôi lúc anh có nhu cầu sinh lý cao, mà mỗi lần ấy vợ của anh lại không ở bên cạnh. Phải vã lắm mới chịu đựng được, quyết dứt khoát không tìm đến phụ nữ bên ngoài bởi trong lòng Mặc Đình Phong chỉ có duy nhất một người phụ nữ anh muốn đụng chạm.
Cả đêm qua được giải toả, Mặc Đình Phong của lúc đó rất điên cuồng cùng cô, mà Anna cũng vì tác dụng của thuốc phối hợp ăn ý với anh… Tất cả làm Mặc Đình Phong rất cao hứng.
Khẽ hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà, nhìn cả thế giới đang nằm trong vòng tay mình. Chợt nhận thấy mi mắt Anna biến chuyển. Môi anh liền rời đi, nhắm tịt mắt lại vờ ngủ.
Bấy giờ Anna mới thức giấc, cảm nhận cơ thể cực kì mệt mỏi, phía dưới đau rát khó chịu, cô chau mày khẽ rên lên một tiếng.
"Đau đầu quá!"
Toang đưa tay lên xoa đầu mình thì vô tình đụng trúng mặt của Mặc Đình Phong, bấy giờ cô mới chú ý quay người sang nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt tuyệt mĩ của Mặc Đình Phong, liền hốt hoảng tròn mắt khiếp sợ. Nhìn xuống thấy cánh tay anh đang khít khao ôm eo mình, còn có da thịt xa lạ đụng chạm lên người cô… Bấy giờ từng mảnh kí ức mờ mịch mới chạy xẹt trong đầu như một thước phim.
Sắc mặt Anna bắt đầu ửng đỏ, cô phát khiếp đến tay chân bủn rủn. Hôm qua cô bị Kỳ An bỏ thuốc dụ vào khách sạn này, muốn cô bị một người đàn ông lớn tuổi làm nhục. Ngay lúc bản thân đã rơi vào cực cùng của tuyệt vọng, Mặc Đình Phong đã đến cứu thoát cô. Anh đánh người đàn ông kia rất thảm hại, Anna chưa từng thấy Mặc Đình Phong đáng sợ như lúc ấy.
Sau đó, anh muốn tìm thuốc giải giúp cô, là cô… ngăn cản anh, là cô quyến rũ anh, cùng anh điên cuồng cả đêm qua. Mọi chuyện đêm qua nguồn cơ là do cô mà ra!
Anna ngắm nhìn Mặc Đình Phong thật kĩ lưỡng, khuôn mặt này của anh sao có thể hoàn hảo như vậy? Một từ "đẹp" không thể hình dung hết tất cả những gì mà người đàn ông này có được. Ông trời sao có thể ban cho Mặc Đình Phong vẻ đẹp cuốn hút vô thực như thế? Trông vô thức, Anna đưa tay lên chạm vào khuôn mặt tuyệt mĩ của anh, cô hiện tại hiểu rằng mình đã động tâm rồi.
Bất chợt Anna bừng tỉnh, rụt tay mình lại. Cô đang làm chuyện gì vậy? Mặc Đình Phong rất yêu người vợ đã mất của mình. Mọi chuyện hôm qua lại là cô chủ động, có lẽ anh lên giường với cô là vì khuôn mặt này giống hệt người vợ đã qua đời của anh. Còn có, cô và Hứa Tần Lâm trước đây là mối quan hệ yêu đương. Cô đã hứa với cậu ấy không được thương yêu và gần gũi với người đàn ông khác. Vậy mà cô đã lên giường với Mặc Đình Phong, phụ bạc Hứa Tần Lâm. Cảm giác tội lỗi bủa vây, Anna thở dài một tiếng bật dậy rời giường, cô muốn rời đi thật nhanh, tránh trường hợp đụng mặt Mặc Đình Phong khi tỉnh dậy.
Lúc này cổ tay Anna bỗng bị giữ chặt, một lực mạnh mẽ kéo tay cô, mất thăng bằng ngã nhào xuống, nằm thõm vào trong lồng ngực to lớn. Vòng ngực rắn chắc áp vào da mặt Anna khiến sắc mặt cô đỏ bừng.
"Đêm qua chủ động ngủ với tôi, bây giờ thì muốn chạy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.