"Gì chứ, sao có thể?"
Hà Vân Phi chau mày, trầm mặt, tự hỏi người phụ nữ kia sao có thể giống Hạ Nhược Hy được chẳng lẽ…? Không thể nào, bốn năm trước bà tận mắt chứng kiến cô bị hạ huyệt, chứng kiến tất cả những gì diễn ra trong đám tang, chuyện Hạ Nhược Hy còn sống là không thể nào.
Không chỉ Hà Vân Phi không tin mà Hàn Nhung và Lưu Nhã cũng không ngoại lệ, đều bảo Mặc Nhi đã nhìn lầm. Cô ấy là tận mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần đều là dung mạo đó, một lời không thể giải thích, chỉ muốn nhảy đỏng lên.
"Nếu mọi người không tin có thể hỏi Tiểu Hy đi, con bé gặp người phụ nữ đó cứ luôn miệng gọi bằng mẹ đấy!"
Lưu Nhã kéo Mặc Nhi ra một bên giáo huấn.
"Tiểu Hy còn nhỏ nhận lầm người là không thể tránh được. Còn con đã già đầu còn nghĩ theo con bé, mẹ chẳng biết phải nói con làm sao nữa!"
"Aiss, mọi người không tin con thì thôi, con lên phòng đây!"
Sao khi Mặc Nhi bực mình đi mất, Tiểu Hy lại khóc đòi mẹ, con bé luôn miệng bảo người phụ nữ đó là mẹ của mình, ba người phụ nữ có dỗ thế nào con bé cũng không nín. Đến khi Mặc Đình Phong đi làm về liền chạy đến ôm chặt lấy anh khóc rống lên:
"Ba ơi ba, hức!"
Mặc Đình Phong bế con gái cưng lên, thấy khuôn mặt cô bé đìa nước mắt, đôi mắt sưng húp thì lo lắng vô cùng.
"Tiểu Hy làm sao thế, nói ba nghe nào?"
"Ba ơi, Hy muốn mẹ, Hy muốn gặp mẹ, ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428702/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.