"Là phòng này thưa tiểu thư!"
Anna khẽ gật đầu cảm ơn cô tiếp tân kia, bế Tiểu Hy vào trong. Giám đốc là một người phụ nữ tầm tuổi tứ tuần, đang ngồi trên ghế, trịnh trọng mời cô ngồi xuống ghế thảo luận.
"Dì Doanh!"
"Ôi, là Tiểu Hy sao? Sao con ở đây, chẳng phải vừa mới về với cô con rồi à?"
Vẻ mặt cô bé tội nghiệp, chu môi giận dỗi đáp lời:
"Cô đáng giận, cô bỏ quên Hy ở đây, may mà có mẹ đưa Hy đi."
Cô bé nói chuyện ngây ngô nên Doanh Phiến chẳng hiểu lắm, ánh mắt ngờ hoặc nhìn Anna, cô bắt đầu kể lại sự việc, bà ấy mới hiểu ra.
"Thế giám đốc có số điện thoại của người nhà cô bé không? Giúp tôi gọi điện đưa con bé về nhé!"
Bà cười hiền từ.
"Cô Anna đúng là có lòng tốt, nếu không có cô, tiểu công chúa vàng ngọc của Mặc gia đã lạc mất rồi, ân tình này tôi sẽ nói lại với ông chủ."
"Không cần phải vậy đâu, giúp người là việc đương nhiên mà. Với lại Tiểu Hy đáng yêu thế này, tôi rất thích con bé!"
Tiểu Hy kéo kéo tay của Anna, buồn bã ngọ ngoạy trong ngực cô, đáng thương hỏi nhỏ:
"Có phải khi Hy về Mặc gia mẹ lại đi bỏ Hy nữa không? Hy không chịu đâu, Hy muốn mẹ thôi!"
Anna cưng sủng hôn liên tiếp lên hai cái má bầu bĩnh của cô bé, an ủi.
"Đừng buồn, có duyên chúng ra sẽ gặp lại mà!"
Doanh Phiến nhìn một lớn một nhỏ thân mật thế này chẳng khác nào hai mẹ con, Tiểu Hy lại luôn miệng gọi Anna bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428701/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.