Hạ Nhược Hy hoảng hốt hét lên:
"Đình Phong, anh bỏ con dao ra đi!"
Mặt anh hầm hầm, không nghe lời cô, người lại còn nắm chặt con dao hơn giật mạnh khỏi tay Lưu Nhã quăng ra xa, ánh mắt sâu hun hút lườm bà ta khiến bà ta đang điên tiết cũng rùng mình sợ hãi với khí thế áp bức này.
Cô nắm lấy bàn tay anh toàn máu, xót đến rớm nước mắt. Anh dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay cô kéo đi.
Lưu Nhã nhìn anh và cô đi xa, khôi phục lại tinh thần, giãy nảy mắng nhiếc.
"Con hạ tiện, mày đứng lại cho tao. Đừng tưởng có Mặc Đình Phong bảo vệ thì tao không thể làm gì mày!"
Mặc Thế Thành mệt mỏi giữ chặt bà ta, cộng với sự giúp sức của bảo vệ nhốt bà ta vào phòng để tránh bà ta lại điên tiếc làm hại người khác.
Mặc Đình Phong và Hạ Nhược Hy về phòng thấy quang cảnh là một mảnh hỗn độn, lòng cô nặng trĩu bảo anh ngồi xuống giường trước, cô đi tìm hộp cứu thương.
Vết thương của anh rất lớn, cô nhìn mà còn đau cả mắt.
"Không được rồi, phải khâu lại thôi!"
Thấy sắc mặt cô hoảng loạn như vậy, Mặc Đình Phong chỉ im lặng ngắm nhìn.
Hạ Nhược Hy lần đầu đối diện với vết thương lớn như thế, cô thật sự khá bối rối muốn ra ngoài tìm người khác giúp đỡ, vừa đứng dậy đã bị anh kéo về chỗ cũ. Lấy kim chỉ trong hộp cứu thương bỏ vào tay cô. Hạ Nhược Hy ngờ ngợ.
"Ý anh là bảo e khâu lại vết thương cho anh sao?"
Mặc Đình Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428663/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.