Bà nội Mặc ở đủ một tuần lễ liền chuẩn bị rời đi. Hạ Nhược Hy vô cùng tiếc nuối. Bà không yêu cầu con cháu đưa tiễn nhiều, chỉ muốn hai vợ chồng Mặc Đình Phong đưa bà đến nơi thôi. 
Xe chạy suốt mấy tiếng đồng hồ, hai bà cháu nắm tay không muốn rời xa. Cô buồn bã đến sắp phát khóc. 
"Bà ơi, bà ở lại Mặc gia với con đi được không? Tại sao bà lại ở nơi hẻo lánh đó chứ?" 
Thấy cháu dâu từ qua nay cứ bảo mình ở lại Mặc gia với cô, bà nội Mặc cũng rất xúc động, không muốn rời xa đứa cháu dâu hiểu chuyện này. Nhưng bà không thể ở lại Mặc gia được, đành tiếc nuối rời đi. Bà xoa đầu cô an ủi: 
"Cháu dâu ngoan của bà đừng buồn, năm sau bà sẽ về thăm con mà. Mong rằng lúc ấy sẽ có tin vui từ con và Đình Phong." 
Mặc Đình Phong đang chuyên chú lái xe, ánh mắt bỗng dưng chuyển động. Bà nội Mặc chính là nói cho anh nghe về mong muốn của bà. Hạ Nhược Hy nghe nhắc về chuyện này lòng càng nặng trĩu hơn, hướng mắt về bóng lưng của người đàn ông đang lái xe, sau cùng cụp mắt, ánh mắt nói lên tất cả suy nghĩ của cô, bà nội Mặc thở dài, vỗ vai động viên cháu dâu. 
Đến nơi, tận mắt thấy bà nội Mặc được người hầu và thấy Lý dắt đi lên núi, Hạ Nhược Hy không kiềm được, nước mắt chực trào. Một người quan trọng với cô đi rồi, cô cảm thấy rất đau lòng. 
Mặc Đình Phong thấy cô như thế, anh ngây người nhìn, chẳng biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428660/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.