Sáng sớm chim ríu rít hót, ánh nắng ban mai soi sáng mọi con đường. Hạ Nhược Hy bị tiếng chim ngoài cửa đánh thức, trong người cảm giác như mới bị đánh thảm hại nhìn xung quanh, chiếc khăn trên trán rớt xuống. Hạ Nhược Hy cầm nó lên nhìn, nheo mi suy nghĩ, thứ này ở đâu ra.
Cạch!
Tố Linh mở cửa bước vào, thấy cô đã tỉnh, cô ấy vui mừng đi đến đặt tô cháo lên bàn.
"Mợ tỉnh rồi!"
Cô xoa đầu mình, có vẻ như rất đau đầu, nhỏ giọng:
"Ừ, mợ bị sốt sao?"
"Đúng vậy ạ! Mợ sốt từ tối qua, là cậu cả đêm chăm mợ đấy!"
"Sao chứ?"
Nghe Tố Linh bảo cả đêm anh chăm sóc cho mình, cô sửng sốt hỏi lại, hai mày căng chặt. Tố Linh lấy làm kỳ lạ, chồng chăm sóc cho vợ khi bệnh là chuyện đâu đến nỗi lạ lùng, tuy cậu cả bình thường rất khó gần nhưng rõ trong khoảng thời gian cô gả vào nhà họ Mặc, Mặc Đình Phong đối xử với Hạ Nhược Hy rất tốt, khác xa những người trong nhà.
"Thật đấy mợ, sáng nay em nghe trợ lý Trình nói mợ bị sốt bảo em lên chăm mợ. Vừa vào đã thấy trên trán mợ được đắp khăn còn ấm nóng. Trong phòng này chỉ có mợ và cậu cả, không phải cậu ấy chăm mợ thì còn ai?"
Để ý thấy bên bàn còn có một chậu nước, Hạ Nhược Hy bây giờ đã thật sự tin tưởng, trong lòng vô cùng ấm áp. Để ý quần áo trên người, hình như hôm qua vừa dọn dẹp xong buổi giỗ, cô liền lên đây mệt đến hoa mắt, ngã người nghỉ ngơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428659/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.