Tối đến, cô ôm anh cứng ngắc, như sợ giuộc anh mất, trong lòng trăm bề lo lắng đến khi ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn nhăn lại. Mặc Đình Phong chưa ngủ nhìn chằm chằm cô, từ chiều anh thấy cô rất lạ, chẳng biết trong lòng cô có tâm sự gì mà không nói ra với mình. Giữa đêm Hạ Nhược Hy gặp ác mộng thấy anh đang tay trong tay với một cô gái xinh đẹp khác, trên người bọn họ là bộ lễ phục cô dâu chú rể, dưới khán đài, biết bao nhiêu lời chúc phúc của mọi người. Cô lúc này hoảng sợ vô cùng, trái tim nhói đau cực độ, chạy lên ngăn cản anh, bị anh căm ghét đẩy xa, còn bị những người ở đây không ngừng xỉ nhục. Tinh thần cô bấn loạn, ngồi bệt xuống đất, hai tay ép chặt tai mình, hét thật lớn. Nghe tiếng hét của cô, Mặc Đình Phong giật mình tỉnh ngủ, lay người cô dậy. Thấy khoé mắt của Hạ Nhược Hy không ngừng rơi lệ, anh xoay cô về phía mình, vuốt đi những sợi tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm trên mặt cô, cổ cô, trong lòng tràn ngập lo lắng. Nhớ đến anh trong giấc mơ rất căm ghét mình, khác một trời một vực với dáng vẻ bây giờ, cô oà khóc lên, miệng liên tục nức nở: "Đừng mà, đừng bỏ em, hức!" Mặc Đình Phong ôm lấy cô vỗ về, khá căng thẳng khi thấy cô khóc thương tâm như vậy. Tai luôn nghe một câu nói "đừng bỏ em" lập đi lập lại cả chục lần. Nếu anh có thể nói chuyện được anh sẽ nói với cô rằng anh sẽ không bỏ cô đi đâu hết, nhưng căn bản anh chẳng thể nói chuyện, còn có… anh và cô nào có thể bên nhau đến suốt đời được. Mặc Đình Phong bây giờ mới nhận thức được vì cô, anh đã cần cuộc sống hơn rồi. Cúi đầu hôn nhẹ lên trán Hạ Nhược Hy, anh vuốt ve má cô, để cho cô có cảm giác an toàn. Mặc Đình Phong luôn không muốn có tình cảm với cô vì đối với anh thứ đó không cần thiết, trước giờ luôn tìm mọi cách tránh xa, nhưng từ khi cô xuất hiện, anh cho dù có muốn giữ khoảng cách cũng không thể thực hiện. Cô chỉ là một cô thiếu nữ mười tám tuổi, cách anh đến mười tuổi, tính tình rất trẻ con. Đôi lúc vui vẻ cười rất nhiều, đôi lúc buồn cũng khóc rất to. Một con người đơn giản nhưng đối với anh thì rất có sức hút. Hạ Nhược Hy khóc đến mệt mỏi, không còn hơi sức nữa, một lần nữa thiếp đi. Riêng Mặc Đình Phong là không thể ngủ, trằn trọc trong đêm dài. Thời gian hai tháng nói là dài nhưng đối với Hạ Nhược Hy ngắn ngủi trong chớp mắt. Hai người không hề thân mật với nhau, quan hệ vẫn không rõ ràng như vậy. Hà Vân Phi lúc này không buồn trông chờ vào cô nữa, mà tìm ra một tiểu thư của một nhà hào môn giàu có trong thành phố để cho con trai xem mắt. Mặc Đình Phong bây giờ đã công khai trước giới truyền thông, nên chuyện xem mắt đương nhiên dễ dàng hơn cho dù anh bị câm và đã có một người vợ. Chuyện này Hà Vân Phi thương lượng với Mặc Đình Phong cũng như không. Anh đây không phải là người muốn lấy nhiều vợ, có tính đào hoa như vậy. Với anh chỉ có Hạ Nhược Hy là xứng đáng làm vợ mình, người phụ nữ khác có ra sao cũng không thể thay thế cô được. Biết rằng nói với Mặc Đình Phong, anh sẽ không chấp thuận, bà liền nhờ đến Hạ Nhược Hy khuyên nhủ anh. Hạ Nhược Hy thấy bản thân như một trò cười, bị ép phải cưới vợ cho chồng. Nhưng cô nào có lựa chọn khác, nếu làm trái ý Hà Vân Phi lại đem Hạ gia ra uy hiếp cô. Nhưng nói không chừng Mặc Đình Phong lấy người phụ nữ khác sẽ tốt hơn cô, anh cũng có thể cùng cô ấy sinh con, không như một người phụ nữ vô dụng như cô, anh không muốn đụng chạm. Buổi tối, Hạ Nhược Hy vẫn như thường ngày, xuống bếp nấu ăn cho Mặc Đình Phong nhiều món ngon, tuy nhiên tâm tư không hào hứng như mọi ngày. Dọn cơm lên phòng cho anh, cùng anh ngồi đối diện nhau dùng bữa. Anh ăn rất ngon nhưng cô cứ ngồi thừ đó nhìn bát cơm suy nghĩ nên mở lời với Mặc Đình Phong thế nào. Bỗng một miếng thịt được gắp vào bát cô, Hạ Nhược Hy ngẩng người nhìn anh. Cô mãi trầm ngâm nãy giờ thu hút sự chú ý của anh, ánh mắt nhắc nhở cô rằng hãy ăn đi. Hạ Nhược Hy gấp miếng thịt cho vào miệng, không có sức nhai nuốt, mãi một lúc mới khó khăn nuốt vào miệng, cô mở lời: "Thật ra lời của mẹ lúc trưa là muốn tốt cho anh thôi! Đình Phong, anh… chấp nhận cưới một người vợ nữa đi!" Lời nói của cô vừa phát ra, hành động ăn cơm của Mặc Đình Phong ngưng trệ, sau cùng đặt mạnh đũa xuống bàn, ánh mắt đáng sợ trừng lấy cô. Hạ Nhược Hy tuy có sợ nhưng đau khổ từ lâu đã nhấn chìm cô rồi, khẽ cong môi yếu ớt, dùng lấy lý lẽ mà bản thân căm ghét nhất khuyên anh: "Anh xem, em đôi lúc làm phiền anh nhiều lắm, lại khiến cho anh không hứng thú có con với em. Cho nên em không đủ tư cách làm một người vợ tốt của anh, không chừng khi anh lấy một cô gái khác anh sẽ thích cô ấy hơn em, sẽ biết trân trọng cô ấy hơn em, sẽ có thể muốn có con với cô ấy, không phải em!" Phải kìm nén cơn đau co thắt trong tim dữ dội, Hạ Nhược Hy mới có thể nói ra những lời khiến bản thân đau xé lòng như này. Mặc Đình Phong không chịu được nữa, đứng phắt dậy bỏ ra ngoài phòng, đóng sầm cửa lại. Hạ Nhược Hy lúc này không kìm nén được nữa, đau lòng ngồi bệt xuống đất, ôm lấy ngực mình khóc lên thảm thương. Tim cô đau quá! Cô biết bản thân đã yêu người đàn ông lạnh nhạt đó từ lúc nào chẳng hay, không thuộc dạng bình thường mà yêu rất sâu đậm. Bởi thế càng yêu nên khi nói ra những lời này, cô càng đau khổ đến tê tâm liệt phế. Hạ Nhược Hy không chịu nổi sự hành hạ này, tìm lấy những chai rượu trong phòng, lấy ra mở nắp, bắt đầu uống không ngừng. Cô uống để quên đi những đau khổ dằn vặt này, để men rượu nhấn chìm đau đớn trong lòng cô. … Mặc Đình Phong rời khỏi nhà mấy ngày trời không hề về nhà khiến Hà Vân Phi lo lắng về buổi xem mắt, hối thúc Hạ Nhược Hy gọi điện thoại cho anh. Hạ Nhược Hy ngồi trước giường, nhìn ly rượu vang màu đỏ thẫm, uống hết một hơi đầy mới có gan gọi cho Mặc Đình Phong. Gọi đến cuộc thứ ba anh mới bắt máy, cô hít một hơi thật sâu, nói với anh: "Đình Phong, ngày mai là ngày xem mắt của anh rồi, nhớ tám giờ sáng đến nhà hàng Hải Tinh nhé, em và mẹ ở đó đợi anh!" Cô chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã vội tắt máy để lại âm thanh tút tút vang dội, lòng cô nguội lạnh, lại rót thêm một ly rượu đầy một hô uống sạch không còn một giọt rượu. Mặc Đình Phong trong công ty vừa nhận xong điện thoại của cô liền ném nó thật mạnh vào tường, nổi xung thiên đá văng bàn làm việc xuống nền đất như đang phát điên lên. Lâu ngày anh đã không về nhà Hạ Nhược Hy một tiếng cũng không hỏi thăm anh liền nhắc đến chuyện xem mắt. Rốt cuộc cô có xem anh là chồng mình không? Gấp gáp đưa anh cho người phụ nữ khác chẳng lẽ đã chán anh đến vậy? Được lắm, trước giờ những yêu cầu của cô anh đều chấp thuận, vậy lần này anh cũng sẽ chấp thuận cho cô xem, để cô được vừa lòng nhìn chồng mình cưới vợ khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]