"Tố Linh, em muốn hù chết mợ à?" 
Tố Linh đi đến áy náy gãy đầu mà nói: 
"Mợ ơi, mợ còn bệnh đừng ăn uống bậy bạ, cái đùi gà này toàn dầu mỡ thôi, mợ phải ăn cháo nhé!" 
Cô nào chịu, khó chịu phụng phịu. 
"Cháo mợ ăn cả mấy tuần nay ngán muốn chết, mợ không ăn đâu!" 
Tố Linh cười cười nói nhỏ vào tai cô. 
"Nếu mợ không ngoan ngoãn ăn em sẽ mách với cậu đó!" 
Biết rằng Hạ Nhược Hy là sợ Mặc Đình Phong nhất nên lôi ra hù doạ cô. Hạ Nhược Hy trừng cô ấy, sau cùng giận dỗi bỏ đi lên phòng, có chết cô cũng không ăn cháo nữa đâu. 
Giữa đêm Hạ Nhược Hy đói tới không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại làm phiền giấc ngủ của Mặc Đình Phong, anh ngồi dậy bật đèn phòng lên, buồn bực nhìn cô. Cô ấm ức kéo tay anh nói nhỏ: 
"Chồng ơi, em đói!"1 
Hai chữ chồng ơi kia tuy có hơi ỉu xìu nhưng khá ngọt ngào khiến Mặc Đình Phong đứng hình mấy giây. 
Hạ Nhược Hy đói đến hoa cả mắt, căn bản không thể tự xuống bếp lấy đồ ăn, mặt dày cầu xin anh giúp, mà anh cứ nhìn cô, không thèm động đậy, cô ấm ức bắt đầu mếu máo. 
"Em đói lắm rồi đó!" 
Thấy bộ dạng của cô, anh vừa xót mà vừa buồn cười không nhịn được cong môi. Lúc trưa anh ra lệnh Trình Huyên bảo Tố Linh canh chừng không cho cô ăn bậy bạ, thế là cô cũng ngang đầu không thèm ăn cháo, bây giờ lại muốn anh nữa đêm đi đem lên cho cô, cũng biết hành anh lắm! 
Thấy anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/428641/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.