Cơm nước xong, Hạ Nhược Hy lại đến phòng lễ nghi để Phương Diên chỉ dạy, trải qua một ngày tập tành mệt mỏi. Chiều đến vẫn như cũ, lo cơm nước cho Mặc Đình Phong. Trong khi cô chăm chỉ trong bếp nấu ăn, nào để ý đến phía trước bức tường ngăn chắn phòng bếp, một ánh mắt mang theo ý tứ ghét bỏ nhìn chằm chằm mình.
Hoàn thành xong tất cả món ăn, Hạ Nhược Hy nhìn thành tựu của mình mà hào hứng, mong rằng Mặc Đình Phong sẽ không để bụng chuyện sáng hôm nay, lại có thể ăn thức ăn của cô nấu.
Vì hai bàn tay dính đầy dầu mỡ, Hạ Nhược Hy đi vào bên trong mở vòi nước rửa tay, người trước cửa phòng bếp vẫn quan sát hành động của cô không sót một giây.
"Mợ Tư!"
Nguyệt Liên giật mình một cái, ôm ngực trợn mắt, nhìn thấy chính là Tố Linh giận dữ mà mắng:
"Làm gì như ăn trộm vậy hả, đi không một tiếng động, nếu tôi yếu tim chắc bị cô hại chết rồi!"
Tố Linh ngây ngốc gãy đầu. Cô đi như ăn trộm sao? Hứa quản gia bình thường còn hay nhắc nhở cô đi đứng không được thục nữ, lúc nào tiếng chân cũng khá nặng nề, sợ bị người trong Mặc gia trách mắng. Thế mà Nguyệt Liên thì trái lại. Nhìn bộ dạng này của Nguyệt Liên, Tố Linh cảm thấy cô ta mới giống ăn trộm hơn, như bị bắt quả tang tại trận vậy. Tò mò hỏi:
"Mợ Tư, mợ đứng đây làm gì vậy?"
Ánh mắt Nguyệt Liên hơi dao động, liền tìm một lý do.
"Ờ thì… khát nước, muốn xuống bếp lấy nước uống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/273355/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.