Chương trước
Chương sau
Dáng vẻ này của cô khiến anh chau mày, ánh mắt dời xuống khay thức ăn, lúc này Hạ Nhược Hy mới hắng giọng, cất lời:
"À, em có làm cơm tối rồi, anh ăn đi cho nóng."
Mặc Đình Phong nhìn vào khay thức ăn khoảng chừng năm giây, như suy nghĩ gì đó, giây sau khôi phục sắc thái cất bước ra khỏi phòng. Khi anh lướt qua, Hạ Nhược Hy còn hoảng sợ rùng mình một cái, sau đó nghe tiếng cánh cửa phòng đóng sầm lại.
Hạ Nhược Hy cắn môi rầu rĩ một lúc bưng khay thức ăn đi xuống lầu, cô sợ lại gặp mẹ chồng, bị bà ấy trách móc. Cũng may trong suốt dọc đường đi không thấy Hà Vân Phi, Hạ Nhược Hy đặt khay thức ăn xuống bàn mà nhẹ nhõm cả người.
Thức ăn ngon như thế anh chẳng buồn nếm thử vậy thì cô sẽ ăn hết cho vừa bụng. Tận tình nấu cho chồng thế mà không được để ý, thật buồn lòng.
Lấy một cái bát và một đôi đũa, Hạ Nhược Hy bắt đầu gắp thức ăn.
Lúc này Nhũ Vân, là người hầu bên cạnh Hà Vân Phi đi xuống nhà bếp, thấy Hạ Nhược Hy đang ngồi ăn một mình ánh mắt nhìn vào mâm cơm nguyên vẹn rồi thu hồi, gật đầu chào hỏi:
"Mợ cả!"
Hạ Nhược Hy khẽ cúi đầu đáp lại, thuận miệng hỏi cô ta:
"Khuya rồi sao cô chưa ngủ, cô xuống đây làm gì vậy?"
Cô ấy đáp lời:
"Tôi khát nên đi lấy nước uống thôi. Mợ cả cứ dùng bữa, tôi lên trước đây!"
"Được!"
Hạ Nhược Hy không suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục ăn cho vơi đi nỗi uất ức trong lòng.
"Bà cả, mâm cơm vẫn còn nguyên vẹn, mợ cả đang chuẩn bị dùng bữa, chắc rằng cậu cả không muốn ăn rồi."
Hà Vân Phi nằm dài trên giường, đang được hai người hầu bóp chân, bà hưởng thụ nhắm mắt thư giãn. Nghe Nhũ Vân báo tin thì mở mắt, vẻ mặt hiện lên tia không vui.
"Tôi đem cô ta về đây đúng là chẳng được tích sự gì cả. Chẳng phải điều tra được lúc trước đêm nào Đình Phong cũng đến nhà hàng Bách Niên ăn tối do Hạ Nhược Hy làm sao?"
Hà Vân Phi chỉ điều tra được sở thích ăn uống duy nhất của con trai là do cô nấu, còn những chuyện khác của Mặc Đình Phong vẫn tẻ nhạt như thường. Bà ta bao lần cân nhắc các thiên kim tiểu thư nhà giàu, bọn họ đều bị tin đồn bên ngoài làm cho sợ mất mật. Hà Vân Phi đủ hiểu chính con trai yêu quý của bà tự tung tin xấu về mình ra nhằm mục đích không muốn kết hôn.
Lập trường của Mặc Đình Phong đã quá rõ, nếu anh không thích, bứt anh quá anh sẽ làm ra chuyện không tưởng tượng nổi, cho nên Hà Vân Phi không dám nói gì. Khi biết tin Mặc Đình Phong khá thích món ăn của một người đầu bếp ở nhà hàng Bách Niên thì tức tốc điều tra. Trùng hợp cha cô nợ nần Mặc gia nên bà nhân cơ hội mượn gió đẩy thuyền. Dù Hạ Nhược Hy có bị Mặc Đình Phong tùy tiện làm gì cũng không sao, bọn họ nhà nghèo không thể gây phiền phức cho nhà họ Mặc.
Mà Mặc Đình Phong đã thế này, bà ta đành bỏ qua chuyện môn đăng hộ đối, muốn một người phụ nữ xoa dịu anh rồi sau đó cưới thêm một người phụ nữ khác gia thế cân xứng hơn, làm chủ mẫu của Mặc gia.
Nhìn bóng đen bên ngoài cửa sổ, Hà Vân Phi trầm tĩnh nói:
"Nếu ngày mai Đình Phong không ăn đồ cô ta nấu nữa tôi sẽ tống cô ta ra khỏi Mặc gia."
Hạ Nhược Hy như cũ, không dám nằm trên giường của Mặc Đình Phong, lẳng lặng tựa lưng ở sô pha, thở dài. Rốt cuộc làm gì để Mặc Đình Phong vừa lòng đây?
Không từ bỏ, bốn giờ sáng cô đã dậy sớm nấu nướng, tỉ mỉ trau chuốt từng món ăn, vừa thơm ngon, vừa đẹp mắt. Tố Linh sáng sớm xuống bếp đã thấy cô thì ngạc nhiên.
"Mợ cả dậy sớm thế? Mợ nấu ăn cho cậu cả sao?
Thấy những món ăn thơm ngon trên bàn, Tố Linh tròn mắt.
"Ôi chau, mợ cả, mợ giỏi thật đó, cậu cả chắc chắn sẽ ăn cho mà xem."
Hạ Nhược Hy thở dài.
"Hôm qua cậu cả của em chắc buồn liếc mắt đến, mợ lo lắm, nếu cứ như thế mợ sẽ bị phạt mất."
Tố Linh đồng cảm động viên cô:
"Mợ đừng lo, mợ nấu ăn ngon như thế là đã cố gắng hết sức rồi, chắc rằng bà cả không trách phạt mợ đâu."
Tuy khuyên Hạ Nhược Hy như thế nhưng trong lòng Tố Linh hiểu được Hạ Vân Phi rõnhư thế nào, vì cô ấy sống từ nhỏ đến lớn ở đây. Chỉ là muốn khuyên Hạ Nhược Hy đừng quá lo. Cô tốt như thế ắt rằng trời sẽ thương, mong cậu cả sẽ ăn đồ của cô nấu.
Cũng đã hơn năm giờ rưỡi sáng, Hạ Nhược Hy sợ trễ giờ anh, liền đem cơm lên cho Mặc Đình Phong.
Vẫn như hôm qua đứng trước mặt anh, cô run sợ mời cơm. Lần này một cái liếc mắt Mặc Đình Phong cũng không thèm ngó đến, đi lướt qua cô đến hướng cửa.
Hạ Nhược Hy không muốn như thế, đánh bạo một lần chạy đến hướng cửa chặn đường Mặc Đình Phong.
Đối diện với cái nhìn đầy sát khí của anh, đáy lòng cô run rẩy kịch liệt nhưng Hạ Nhược Hy không muốn bộc lộ ra ngoài, ánh mắt trong veo nhìn anh buông lời:
"Anh... có thể nếm thử nó một lần không? Bữa sáng bên ngoài không tốt đâu!"
Những lời nói trong đầu Hạ Nhược Hy bay loạn xạ, cô cố trấn tĩnh mà nói tiếp:
"Anh cứ thử xem, đảm bảo sẽ không làm anh thất vọng. Em là đầu bếp của... của nhà hàng nổi tiếng, em... còn được một vị khách chuyên đặt món của em đó. Anh... anh không thử là bỏ lỡ cả đời..."
Lập tức ngậm miệng, Hạ Nhược Hy gãi đầu ngu ngơ. Cô vừa nói cái quái gì đấy? Thôi xong!
Mặc Đình Phong cau mày. Đầu bếp nhà hàng? Cô không phải là thiên kim tiểu thư nhà nào, là một người bình thường? Mẹ anh lại có thể cưới một người phụ nữ bình thường vào Mặc gia? Nhưng chờ đã, đầu bếp nhà hàng nổi tiếng, vị khách chuyên đặt món...1
Trong lòng dấy lên sự nghi ngờ, Mặc Đình Phong nhếch mày nhìn cô. Cái nhìn đầy ám khí của anh khiến tay chân Hạ Nhược Hy run lẩy bẩy, cắn răng nói:
"Em... em nói thật đó!"
Trong đầu cô liên tưởng đến vô số cảnh tượng, có khi nào Mặc Đình Phong ngay lập tức bóp cổ khiến mình chết tươi tại chỗ không nhỉ?
Ánh mắt chuyển thành bất ngờ khi thấy anh tiến về phía sô pha ngồi, Hạ Nhược Hy ngây ngốc đứng nhìn anh, chân như mọc rễ, ánh mắt sắc lạnh quét đến mình mới khôi phục tinh thần. Đi đến bưng khay thức ăn đặt lên bàn, gượng gạo mỉm cười.
"Anh ăn đi!"
Trên mâm có đến hai cái chén. Hà Vân Phi bảo cô không được ăn cùng gia đình Mặc gia, chỉ ăn riêng với anh. Nhưng cho cô mười lá gan cô cũng không dám ăn chung với Mặc Đình Phong, đành chờ anh ăn xong rồi cô ăn đồ thừa cũng không sao.
Mặc Đình Phong nhìn món ăn trên bàn có chút quen thuộc, gắp một miếng thịt sốt cà bỏ vào miệng, hương vị thơm ngon quen thuộc lan toả, cũng đã vài ngày rồi anh chưa ăn được.
Thấy anh khựng lại vài giây, trái tim Hạ Nhược Hy muốn bay ra ngoài, do dự hỏi:
"Có ngon không?"
Mặc Đình Phong tiếp tục ăn, ngó lơ lời Hạ Nhược Hy. Cô không nghe anh trả lời, lại hỏi:
"Không ngon sao? Anh thấy thế nào cứ nói, em sẽ chú ý điều chỉnh lại."
Nói đến đây, sắc mặt của Mặc Đình Phong bắt đầu đen lại bỏ mạnh đũa xuống bàn rồi đứng dậy rời đi.
Hạ Nhược Hy ngây ngốc nhìn anh tự dưng tức giận mà không hiểu, mất hết vài giây mới nhớ ra. Chẳng phải... Mặc Đình Phong không thể nói chuyện sao?
Ôi trời! Cô đây là đang tự lấy đá đập đầu mình, chuyện quan trọng thế này cũng quên béng đi, không biết tối nay anh có thèm ăn đồ cô nấu nữa không.
Hạ Nhược Hy ngậm ngùi ăn cơm mà lòng không khỏi bức rức.
Khi ăn xong bưng khay cơm xuống nhà, Hà Vân Phi để ý thấy hai cái bát đều dính thức ăn, sắc mặt hài hòa hơn một chút.
"Tốt lắm, cứ tiếp tục như thế."
Nói rồi bà ấy đi xuống phòng bếp chuẩn bị ăn sáng cùng Mặc gia.
Hạ Nhược Hy thở phào nhẹ nhõm, cũng may mẹ chồng cô chưa biết chuyện cô nói năng bậy bạ, nếu không sẽ cắt lưỡi cô không chừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.