Dáng vẻ này của cô khiến anh chau mày, ánh mắt dời xuống khay thức ăn, lúc này Hạ Nhược Hy mới hắng giọng, cất lời:
"À, em có làm cơm tối rồi, anh ăn đi cho nóng."
Mặc Đình Phong nhìn vào khay thức ăn khoảng chừng năm giây, như suy nghĩ gì đó, giây sau khôi phục sắc thái cất bước ra khỏi phòng. Khi anh lướt qua, Hạ Nhược Hy còn hoảng sợ rùng mình một cái, sau đó nghe tiếng cánh cửa phòng đóng sầm lại.
Hạ Nhược Hy cắn môi rầu rĩ một lúc bưng khay thức ăn đi xuống lầu, cô sợ lại gặp mẹ chồng, bị bà ấy trách móc. Cũng may trong suốt dọc đường đi không thấy Hà Vân Phi, Hạ Nhược Hy đặt khay thức ăn xuống bàn mà nhẹ nhõm cả người.
Thức ăn ngon như thế anh chẳng buồn nếm thử vậy thì cô sẽ ăn hết cho vừa bụng. Tận tình nấu cho chồng thế mà không được để ý, thật buồn lòng.
Lấy một cái bát và một đôi đũa, Hạ Nhược Hy bắt đầu gắp thức ăn.
Lúc này Nhũ Vân, là người hầu bên cạnh Hà Vân Phi đi xuống nhà bếp, thấy Hạ Nhược Hy đang ngồi ăn một mình ánh mắt nhìn vào mâm cơm nguyên vẹn rồi thu hồi, gật đầu chào hỏi:
"Mợ cả!"
Hạ Nhược Hy khẽ cúi đầu đáp lại, thuận miệng hỏi cô ta:
"Khuya rồi sao cô chưa ngủ, cô xuống đây làm gì vậy?"
Cô ấy đáp lời:
"Tôi khát nên đi lấy nước uống thôi. Mợ cả cứ dùng bữa, tôi lên trước đây!"
"Được!"
Hạ Nhược Hy không suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục ăn cho vơi đi nỗi uất ức trong lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-cam-em-la-dinh-menh-cua-anh/273354/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.