Chương trước
Chương sau
Bà nghe vậy bật cười, đánh nhẹ vào người ông một cái nói. "Ông sao lại nói con như vậy, nó tuy lạnh lùng nhưng cũng quan tâm người khác lắm đó nhé".

Cố Mộng Diệp tỉnh lại đã là mấy ngày sau đó, hắn thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh viện, mũi hít vài ngụm ngửi được mùi thuốc khử trùng mà hắn rất ghét, đang tính lấy tay lên che mũi chợt nhận ra mình đang mặc áo bệnh nhân và cũng có mùi bệnh viện, liền tỏ ra chết lặng.

"...". Chỉ hận hiện tại có thể nghẹt mũi luôn cho xong.

Cố Mộng Diệp nhìn xung quanh một vòng tự hỏi đã là ngày nào rồi, lần cuối cùng bản thân nhắm mắt là khi bị cưỡng ép lôi đến bệnh viện, lúc tỉnh dậy cảm thấy bản thân rất mệt mí mắt khó khăn mở ra cổ họng bị khàn khàn do thiếu nước, hẳn là bất tỉnh được ba bốn ngày rồi đi.

Hiện tại cơ thể chỗ nào cũng đau chỗ nào cũng đình chỉ hoạt động nên hắn không thể làm gì khác hơn là làm thinh, chờ có ai đó hoặc y tá định mệnh nào đó đến.

Chờ mãi chờ đến khi đêm xuống rồi bụng cũng réo liên hồi, chỉ hận không thể chui ra khỏi bụng hắn tự đi kiếm đồ ăn thì cửa phòng bệnh được mở ra.

Cô y ta có thân hình nhỏ nhắn đeo mắt kính cận rất dày vội vàng chạy lại giường bệnh của Cố Mộng Diệp, còn chưa đợi hắn mở miệng thì người này đã cúi đầu liên tục, giọng nói ấp úng như thể muốn khóc. "Xin lỗi anh, thật xin lỗi, do tôi mãi đu idol nên quên mất việc thay băng và cho anh ăn!!!".

Cố Mộng Diệp: "...".

Mắt không thấy tâm không nghe thì hắn sẽ không mắng con gái nhà người ta, hắn là một công dân tốt một người chồng đáng để chị em duyệt trong danh sách cưới chồng, phải mỉm cười dù đời có khốn nạn cỡ nào.

Vì thế Cố - bị bỏ đói - Mộng Diệp mỉm cười hiền hòa, ôn nhu nói. "Không sao, đu idol là một việc trọng yếu mà, cô cứ đu đi tôi chết đói cũng vui vẻ".

Y tá: "...". Nói thật đi anh cay lắm đúng không?

Sau khi thay băng và mang đồ ăn lên cho Cố Mộng Diệp xong thì cô vội dọn dẹp muốn chuồn đi lẹ để cày view cho idol tiếp, thì bị Cố Mộng Diệp giữ lại, tiến hành tiết mục chương trình hỏi đáp.

Hỏi: "Tôi bất tỉnh đã mấy ngày rồi?".

Đáp: "Đã được ba ngày rồi ạ".

Hỏi: "Lúc tôi bất tỉnh có ai đến thăm không?".

Đáp: "Chỉ có duy nhất một người đến đây, nhưng cũng không lâu lắm liền đi rồi, hôm nay thấy không đến chắc có lẽ có chuyện bận".



Hỏi: "Người đó có đẹp trai không?".

Đáp: "Rất rất rất đẹp trai~".

Hỏi: "Mang khí thế của bá đạo tổng tài lạnh lùng phải không?".

Đáp: "Đúng! Chính là cái kiểu xé truyện mà ra vậy! Ngầu lắm".

Hỏi: "Đó là điều đương nhiên, ông chủ của tôi đó!".

Đáp: "...". Chuyện này với câu hỏi có liên quan gì nhau sao?

Hỏi: "So với tôi thì ai đẹp trai hơn?".

Đáp: "Tôi có thể so sánh kiểu công thụ không?".

Hỏi: "Không thể".

Đáp: "Vậy vị tổng tài kia thích hợp với gu chị em hơn".

Hỏi: "...". Được, được, gu chị em các người là lạnh lùng bá đạo lên giường cầm thú xuống giường ôn nhu lắm tiền nhiều của, chứ làm gì thèm một tiểu thịt tươi đáng yêu hài hước thông minh như tôi chứ!!!

Cố Mộng Diệp đã có được đáp án mình muốn hỏi liền bảo y tá có thể đi rồi, vì thế y tá như được ơn đại xá mà chạy vọt ra khỏi phòng, để lại làn khói bụi vô hình cho hắn, hành động như thể chỉ hận cô không thể mọc thêm cái cánh để phóng thẳng xuống tầng.

Cố Mộng Diệp: "...". Tôi phiền vậy cơ à?

Nửa đêm khi Cố Mộng Diệp đang nửa tỉnh nửa mê đi vào giấc ngủ trên giường, liền nghe thấy tiếng mở cửa của phòng bệnh, vì ngủ nông lại không quen với cái mùi ở đây liền theo bản năng mà mở mắt ra nhìn, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Đừng nói là ma đấy nhé! Hắn cũng biết ở bệnh viện ít nhiều gì cũng có những câu chuyện tâm linh đi!! Kiểu như nửa đêm có ai đó đứng ở cuối chân giường nhìn hắn, hay bò vào dưới gầm giường nắm chân giường rung lắc.



Nhưng còn chưa kịp để hắn quay lại xác nhận thì một cỗ mùi hương cà phê nhạt hòa lẫn với một mùi nước hoa xa lạ của phái nữ ập vào mũi hắn, khiến hắn không thể tin được mà quay đầu lại nhìn.

Rõ ràng là người này hắn đã quen đến không thể quen hơn nhưng hiện tại bộ dạng của y là như thế nào, cứ như vừa mới hay tin crush có bạn trai xong vậy!?

Lòng thầm nghĩ đừng nói là người này có crush hay bạch nguyệt quang gì đó nhé, có thể hôm nay không đến đây thăm hắn là vì có hẹn với crush hoặc bạch nguyệt quang, nhưng đến điểm hẹn liền phát hiện bạch nguyệt quang vậy mà lại mang theo bạn trai công khai hai người sắp kết hôn, khiến y đau khổ mượn rượu giải sầu, rồi hiện tại đến đây để trút giận lên người hắn hoặc coi hắn thế thân bắt đầu những câu chuyện cẩu huyết ngược nhau các kiểu con đà điểu!?

Cố Mộng Diệp mới nghĩ thôi đã nổi hết cả da gà, thấy người nọ sắp đến gần mà hắn chẳng phản kháng được vì còn đang mang bệnh tật trong người.

Ngửi được mùi rượu đắt tiền nồng đến xông thẳng vào mũi khiến hắn có chút choáng váng, Cố Mộng Diệp gần như muốn nhảy khỏi giường ôm lấy thân chạy thoát, chỉ hận bây giờ không thể một phát bay ra khỏi cửa sổ tẩu thoát, hắn ấp úng muốn khóc đến nơi rồi vội trấn an cái người đang không có ý thức kia.

"Khoan...cái gì cũng phải bình tĩnh...tôi...tôi...anh...anh dù sao cũng là quá khứ rồi...chuyện cũ mình bỏ qua qua...". Tết này cùng cười lên haha???

Mày bị điên rồi phải không Cố Mộng Diệp!!?? Giờ này mà còn có tâm trạng giỡn nữa sao?

Đang hoảng loạn không ngừng thì người trước mặt này lại thản nhiên cúi sát mặt xuống mặt Cố Mộng Diệp, khẽ nâng cằm hắn dậy nhẹ nhàng ngửi lấy mùi hương ở đỉnh đầu của hắn.

Cố Mộng Diệp: "?". Cốt truyện trong đầu hắn hình như không xảy ra, sai khúc nào rồi à? Hay do hắn nói cái gì đó sai nên kịch bản không đúng?

Khoảng khắc này kéo rất dài, Cố Mộng Diệp bị ép cho ngửi phải rất nhiều mùi ngoài mùi cà phê nhạt trên người Thẩm Nhạc Thần ra còn có mùi hương khác từ cơ thể người này và căn phòng đầy mùi y tế, cảm nhận được tâm trạng người nọ có chút xuống dốc, thầm nghĩ hình như người này có tâm sự thì phải?

Ban nãy vào phòng hắn, còn mang theo sát khí cứ như hắn là kẻ thù không đội trời chung với y vậy.

Còn bây giờ thì sao? Y đang làm cái gì vậy? Ngửi cái đầu đã ba ngày chưa gội của hắn làm gì? Muốn mở miệng chê hắn ở bẩn sao?

Đột nhiên giọng nói trầm khàn đầy mùi rượu phát ra từ đỉnh đầu của hắn. "Phải rồi, đúng là mùi này, cùng một người nhưng lại khác như vậy...".

Cố Mộng Diệp nghe vậy mắt trợn to lên có chút kinh ngạc, tính đẩy người ra hỏi rõ nhưng làm thế nào cũng chẳng đẩy được cái đầu đang nằm trên đầu hắn ra được, chỉ đành bất lực hỏi. "Khác gì cơ?".

Thẩm Nhạc Thần trong cơn say nghe vậy thì khẽ cau mày, giọng có chút bất mãn. "Có phải cậu không phải là Cố Mộng Điệp không? Hay là anh em sinh đôi của tên khốn đó à?".

Cố Mộng Diệp:"...".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.