Cố Mộng Diệp giật thót tim, vì câu nói đầy chắc nịch của ai đó vội phủ nhận. "Làm sao có thể chứ? Tôi là độc nhất vô nhị đó! Haha".
"Vậy à, như vậy thì tôi có thể yên tâm trả thù rồi". Thẩm Nhạc Thần khẽ thở dài, tia hy vọng trong đáy mắt vụt tắt một cách nhanh chóng, để lại sát ý nồng đậm trong đôi mắt.
Trả thù gì?
Cố Mộng Diệp cứ nghĩ là y nói trả thù mấy kẻ khác nên cũng không đặt nặng vấn đề, tay liền đẩy người nọ ra. "Anh mau buông ra đi, hôm nay anh đi đâu vậy? Người toàn mùi rượu còn có mùi nước hoa của nữ nhân, khó ngửi chết đi được!".
Thẩm Nhạc Thầm trầm lặng vài giây lại như cún to xác mà vùi đầu vào hõm cổ Cố Mộng Diệp, cả người leo hẳn lên giường hắn tránh vết thương trên người hắn mà ôm người vào lòng, một bộ dáng ủy khuất đáng thương.
Cố Mộng Diệp bị hành động này làm cho ngượng ngùng, cả người không tự chủ được mà đỏ bừng hết cả lên, ấp úng lóng ngóng đẩy người ra.
"Hôm nay đi xem mắt theo lời ông nội, tôi không thích cô ta, mùi hương của cô ta khó chịu lắm, không bằng cậu". Thẩm Nhạc Thần không ngửi được mùi hương của Cố Mộng Diệp qua lớp áo bệnh nhân liền khẽ cau mày quay mặt về phía cái gáy của hắn mà ngửi.
Cố Mộng Diệp nghe được lời này bất quá cả người đình chỉ luôn, mà từ đầu tới chân đỏ như sắp rỉ máu đến nơi, nhưng còn chưa kịp hỏi cụ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-bao-nuoi-chim-hoang-yen-gay-canh/2991264/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.