Mục Lạc Anh cùng thuộc hạ của mình đi đến nhà Tiểu Khuê.
Trên xe, cô ngồi nhìn ra bên ngoài, đã ba năm vậy mà nơi đây vẫn không thay đổi là mấy.
Ánh mắt cô trở nên trùng xuống, bàn tay siết chặt khi những hình ảnh lại quay về nữa. Hình ảnh anh yêu thương cô và cả hình ảnh anh nhẫn tâm đuổi cô đi. Ba năm qua, có ai từng biết cô sống thế nào, trái tim cô mỗi ngày lại đau liên hồi. Hình ảnh người đàn ông ấy cứ mỗi đêm sẽ hiện trong giấc mơ của cô.
"Chủ nhân, đến rồi"_một thuộc hạ cầm tay lái, đến nơi khẽ gọi cô.
Mục Lạc Anh không nói gì, bưỡ xuống xe, bước đi hiên ngang vào nhà của Tiểu Khuê.
Tiểu Khuê và Mục Kính Hiên đàng ngồi ăn trái cây một cách ngon lành. Hình như họ quên đi cô thỳ phải.
"Tiểu Hiên bảo bối"_thanh âm nhẹ nhàng mà khiến người ta nghe là sởn gai ốc của cô.
Mục Kính Hiên đảo mắt nhìn ra cửa:"Khụ,khụ mẹ tại sao người biết chỗ này".
Bàn tay cô nắm chặt:"Mục Lạc Anh mẹ muốn biết gì cần phải hỏi sao?".
"Haha, hai mẹ con cứ từ từ giải quyết đi"_Tiểu Khuê len lén đi lên phòng.
"Cậu dám đi thêm một bước, mình liền chặt đứt chân cậu".
Tiểu Khuê giật bắn mình,bước chân cũng ngừng lại. Cười hề hề nhìn cô. Mục Lạc Anh làm ngơ,chuyển dời ánh mắt sắc lạnh cho con trai:"Hiên Hiên, không nghe lời phải phạt thế nào nhỉ?".
Mục Kính Hiên rùng mình một cái. Kì này chết chắc rồi!!!.
Mục Kính Hiên khoanh tay lại, dùng mỹ nam kế,đôi mắt ngân ngấn nước:"Mami, đừng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-baba-mami-gian-that-roi/744237/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.