“Nếu mình nói với cậu, mình thật sự có yêu một người, nhưng khôngphải là Hạ Thiên Triệu, cậu có tin không?” Duy nhất Uông Giai Trừng hiểu lầm ý niệm của cô, thì cô phải thẳng thắn nói cho cô ta biết, cô yêuthương một người đàn ông khác, vẫn có thể xem là một lời giải thích tốt.
“Cậu yêu thương người khác?” Uông Giai Trừng có chút khó tin mà nhìn cô.
“Giai Trừng, cậu có nhớ rõ không? Ở Canada có thời điểm, mìnhtừng nói cho cậu nghe, có một người đã cứu mình, mà ngay tại mấy ngàytrước, mình lại lại gặp người đó.” Hàn Nhất Nhất tin tưởng, chuyện này,Giai Trừng nhất định có ấn tượng, đó là lần duy nhất ở trước mặt UôngGiai Trừng cô đề cập tới người đàn ông.
“Cậu nói là người đàn ông ba năm trước đây sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa thời điểm này lại gặp lại nhau, bọn mìnhđều nhận ra đối phương, tại thời khắc đó trong lòng mình liền cảm thấyrất hồi hộp. . . hơn nữa. . . . .” Hàn Nhất Nhất có chút ngượng ngùngcúi đầu xuống.
“Nếu là như thế, vì cái gì cậu không đi tìm anh ta, ngược lại, lại ở nơi này của Thiên Triệu chứ?” Uông Giai Trừng khó hiểu hỏi, đốivới sự tình ngày đó của Hạ Thiên Triệu và Hàn Nhất Nhất, có nhiều sựtình mà cô không biết, mà cậu ấy, cho tới bây giờ cũng không nói.
“Không phải mình không nghĩ tới ra đi, mà là mình không điđược.” Ánh mắt Hàn Nhất Nhất thực sự là có chút ý muốn tránh né. Cô đang suy nghĩ là phải dùng cách gì mới có thể không làm cho Giai Trừng hiểulầm và khó chịu.
“Cậu có ý gì?” Khuôn mặt Uông Giai Trừng thực sự là có chút hơi biến sắc.
“Mình chưa từng nói với cậu, mẹ mình đã chết, mình vì báo thùcho mẹ mà đi tới sòng bạc, ở đó mình gặp Hạ Thiên Triệu, là anh ta đemmạng của tôi mua về đây, cho nên mình tạm thời không đi được, vừa rồicậu cũng nghe tới rồi, hai tháng, chỉ cần hai tháng thôi mình sẽ hoàntoàn rời khỏi nơi này.” Cô đơn giản nói xong.
“Hàn Chí Viễn cũng bởi vì cậu mà bị Thiên Triệu sát hại phải không?” Uông Giai Trừng hỏi.
Tâm trí Hàn Nhất Nhất có chút run rẩy, nếu không phải Hạ phunhân nói ra, cô căn bản không biết Hàn Chí Viễn đã chết: “Đúng, dùngmạng của mình để đổi, nhưng là do trước kia mình không biết cậu và anhta có biết nhau” .
Hàn Nhất Nhất cố gắng nói dối, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt sự hiểu lầm của Uông Giai Trừng.
“Mình hỏi cậu, cậu và Thiên Triệu đã xảy ra chuyện không nênxảy ra hay chưa?” . Uông Giai Trừng mẫn cảm như thế làm sao lại khôngbiết, nhưng cơ bản là cô ta muốn nghe Hàn Nhất Nhất nói ra một cách rõràng.
Hàn Nhất Nhất đích thực dùng sức nắm chặt một góc áo, cô thựcsự đã phát sinh quan hệ không nên phát sinh sao? Nếu không có, thì vếtmáu xử nữ của cô giải thích thế nào? Nếu đã xảy ra, chính là quá trìnhlại không nhớ gì, vậy nên giải thích thế nào?
Vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Thấy Hàn Nhất Nhất không nói, Uông Giai Trừng tức giận mà hỏi: “Cậu rõ ràng biết tôi yêu Thiên Triệu, vì cái gì cậu lại làm như vậy?Cậu đã nói cậu sẽ giúp tôi, nhưng đến kết cục tôi mới phát hiện ra cậuđều gạt tôi, cậu muốn tôi tin tưởng cậu sao? Cậu muốn tôi phải tin tưởng cậu như thế nào đây?”
Uông Giai Trừng có chút kích động, có đôi khi, tâm lý con gáirất kì quái nhất, cô ta có thể cho phép và tha thứ người đàn bà khác âuyếm với người đàn ông mà cô ta yêu, nhưng không thể tha thứ cho chínhbạn thân của mình thật sự có quan hệ với người mà cô ta yêu thương.
Người mà Uông Giai Trừng cô yêu nhất chính là Hạ Thiên Triệu,nên nhất định cô phải cùng người đàn bà khác chia sẻ hắn, Uông GiaiTrừng vô số đêm đã tự nhủ phải chấp nhận sự thật này.
“Mình cùng anh ta thật sự không giống như cậu tưởng tượng, cậu hãy tin mình, được không? Mình hứa với cậu, chỉ cần qua hai tháng này,mình sẽ không dây dưa với Hạ Thiên Triệu nữa!”
“Không, tôi không đồng ý!” Hàn Nhất Nhất mạnh mẽ đứng lên, kiên quyết phản đối.
Hạ Thiên Triệu không nhanh không chậm đứng lên, tới gần cô,tay nhẹ nhàng nâng cằm của Hàn Nhất Nhất lên, tà ác cười nói: “Hàn NhấtNhất, cô không phải ngu ngốc, tôi cũng không phải ngu ngốc, đàn ông vìđàn bà làm một việc, luôn đòi hỏi đàn bà việc này việc nọ, bởi vì trênđời này không có việc vô duyên vô cớ mà trợ giúp, huống chi tôi đối vớicô cũng không có tình cảm.” (tình cảm lòi ra còn ra vẻ @. @)
“Nếu thiếu gia Hạ Thiên Triệu anh đã không có cảm tình vớitôi, anh muốn đàn bà như thế nào sẽ đều có, cần gì phải cùng một ngườiđàn bà mà mình không có cảm tình làm chuyện khiến cho người ta phải ghêtởm kia.” Trong tâm trí của Hàn Nhất Nhất mà nói, chuyện giữa nam và nữ luôn tồn tại một bóng ma.
“Ha ha. . . . . . . . . . .” miệng của hắn nhẹ dán lên trán của côkhẽ hôn một cái: “Tôi đã quên nói cho cô biết, cùng với người đàn bà màmình không có cảm tình làm cái chuyện giống như cô nói là ghê tởm đó mới có thể làm cho tôi không thấy áp lực, bởi vì tôi chỉ là phát tiết màthôi, cô phải cảm thấy may mắn, bộ dạng của cô trông như vậy, mà HànNhất Nhất cô lại có thể trở thàng thứ đồ cho Hạ thiếu tôi đây pháttiết.”
Trên mặt hắn tất cả đều là vẻ châm chọc.
“Hạ Thiên Triệu, kỳ thực tôi có khả năng làm rất nhiều, rấtnhiều chuyện!” Hàn Nhất Nhất ngăn chặn phẫn uất trong lòng, đem chuyệnđể chuyển đề tài, cô khờ dại nghĩ rằng, có lẽ Hạ Thiên Triệu sẽ thích.
“Phải không? Nói xem cô sẽ làm cái gì?” Hạ Thiên Triệu hưngphấn nhìn cô, hắn muốn nhìn xem cô gái trước mắt này tột cùng là muốndùng điều kiện gì để trao đổi với hắn.
“Tôi có thể làm việc nhà, còn làm rất nhiều đồ ăn ngon miệng” .
“Đó là việc người hầu sẽ làm” . Hắn không chút khách khí nói.
“Tôi có thể là quần áo, quần áo mặc vài lần sẽ giống hệt quần áo mặc lần đầu.” Hàn Nhất Nhất chưa từ bỏ ý định.
“Thứ tôi chán ghét nhất là mặc lại quần áo lần thứ hai” . (lắm tiền đừng hỏi)
“Tôi không sợ chịu khổ, tôi có thể trở thành nhân viên cấpdưới của anh, tôi chỉ cần có cơm ăn, có chỗ ở là được, tôi không cầntiền lương”
“Tôi không thiếu nhân công, tôi lại càng không thiếu tiền!”
“Tôi có thể mát xa, tôi có thể giảm bớt áp lực công việc củaanh!” Đây là Hàn Nhất Nhất liều mạng nghĩ đến, trước kia cùng mẹ sốngcực khổ, mẹ làm nhiều việc nặng nhọc, cô từ nhỏ đã để ý, để làm giảm bớt nặng nhọc cho mẹ, cô thường xuyên mát xa cho mẹ, ít ra cũng có thể làmcho người thoải mái một chút.
“Nữ mát xa chuyên nghiệp so với cô tốt hơn rất nhiều!” Hạ Thiên Triệu căn bản là không cho cô một cơ hội.
Mặt Hàn Nhất Nhất càng lúc càng lạnh, nhìn thấy vẻ mặt hắncũng trở nên lãnh đạm, kỳ thật cô đã sớm biết sẽ như thế, Hạ Thiên Triệu là một người đàn ông như vậy sao có thể bỏ qua cho cô chứ?
“Có điều. . . . ?” Hạ Thiên Triệu nhìn biểu hiện trên mặt cô, cố tình trêu đùa cô.
“Có điều cái gì?” Khuôn mặt Hàn Nhất Nhất đích thực có chút chờ mong.
“Chỉ cần tôi ở thành phố F, buổi tối sẽ về nhà dùng bữa, côphải chuẩn bị bữa tối cho tốt; quần áo của tôi phải sạch sẽ; đến lúc tôi mệt mỏi sẽ phải đến mát xa!” Sau khi nói xong hắn mang theo tà ý mà ghé sát thân thể của hắn vào cô: “Tình tiết không bị Hạ Thiên Triệu tôi hạn chế!”
“Hạ Thiên Triệu, ngươi. . . . . . . . . .” Hàn Nhất Nhất nhìnthấy vẻ mặt vô lại của hắn đang cười cợt nhìn mình, biết chính mình lạimột lần nữa bị hắn đùa giỡn.
“Hàn Nhất Nhất, nếu thật sự muốn rời khỏi tôi, hãy sắm vai này cho tốt trong hai tháng, nếu không, ngay cả cơ hội cô cũng không có” .Biểu tình của Hạ Thiên Triệu đột nhiên lạnh lùng: “Chỉ cần là Hạ ThiênTriệu tôi muốn gì đó, nếu không chiếm được tôi sẽ phá hủy nó”
Tay hắn buông lỏng, Hàn Nhất Nhất tựa như một viên trân châuvỡ nát từ ngã ngồi xuống, Hàn Nhất Nhất có một chút kinh hoàng khi nhìnmặt Hạ Thiên Triệu không có một tia biến hóa.
Hạ phu nhân đứng lên giới thiệu: “Đây là Uông Giai Trừng, Uông tiểu thư là vị hôn thê của Thiên Triệu, từ giờ mọi người cũng nên biếtcô ấy là người Hạ gia”
Hạ phu nhân vừa nói xong, không chỉ có những người trên bàncơm ngạc nhiên, mà ngay cả người hầu cũng kinh hãi, phải biết rằng HạThiên Triệu đại thiếu gia chưa từng đồng ý với phu nhân mang người vàocửa, tuy nhiên Uông Giai Trừng cũng là một ngoại lệ, mà cô ta là do phunhân giới thiệu, cho thấy vị Uông tiểu thư này không thể khinh thường.
Uông Giai Trừng lễ phép mà cúi người xuống một chút: “Chào mọi người, nếu Giai Trừng có gì làm chưa tốt, mong mọi người bỏ qua cho”
“Hôm nay cũng thật náo nhiệt a, tôi nguyên tưởng rằng ThiênTriệu phu nhân sẽ là một người quái dị kia, không nghĩ tới vẫn là một mỹ nhân khuynh thành” Ngải Châu Bích có dũng khí cười lớn nói, trong không khí bỗng chốc phảng phất mùi vị kì quái
“Làm cho dì Ngải chê cười.” Uông Giai khẽ mỉm cười mà nói.
Một tiếng dì Ngải làm cho Ngải Châu Bích trong nháy mắt đã cụp mắt xuống, Hạ phu nhân nhìn thấy biểu cảm này, tuy trong lòng rất vừa ý nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn là lạnh lùng.
“Cháu Giai Trừng xin chào bác trai” . Cô ta cười ngọt ngào, nhu thuận như lúc còn nhỏ.
Nhìn khuôn mặt Hạ phu nhân có ý cười, ông thông minh hiểu được Hạ phu nhân tìm một cô gái ngọt ngào vào cửa chẳng qua chỉ là muốnkhống chế để Hạ Thiên Triệu cưới vợ. Tuy nhiên, với cô vợ này của HạThiên Triệu, Trảm Bằng thật sự không coi trọng.
“Lão gia, tôi có thể cầu lão gia một việc?” Ngải Châu Bích thành khẩn mà ủy khuất nhìn Hạ Trảm Bằng.
“Có chuyện gì cứ nói!” Hạ Trảm bằng không có biểu tình gì quay lại nhìn.
Hạ phu nhân cười ở trong lòng, nghĩ thầm, còn không phải làđứa con gái bảo bối của cô gặp họa lớn sao; nhưng ngoài mặt không lộ rabiểu tình gì, chính là chờ xem kịch hay được diễn tốt.
“Lão gia, gần đây Băng Băng xảy ra chuyện làm tôi rất đau đầu, cho nên chính tôi liền đi chùa cầu xin bình an cho Băng Băng, trongchùa có sư phụ già nói cho tôi biết, ngũ hành của Băng Băng thiếu mạngthổ, cần ngọc hộ thân, mà ngọc này tốt nhất nên là loại ngọc quý hiếmnên muốn mạo phép mượn ngọc của tổ tiên truyền lại cho Băng Băng đeo một thời gian được không, chờ cho khoảng thời gian này qua sẽ ngay lập tứctrả lại!” Ngải Châu Bích thông minh mà đem đề tài dẫn tới ngọc bội bà ta biết chuyện năm đó lão phu nhân đem ngọc gia truyền đưa lại cho Hạ Trảm Bằng, tuy nhiên từ đó tới nay không thấy Hạ Trảm Bằng từng mang qua,vậy thì miếng ngọc bội kia đi đâu?
Liên tưởng tới vẻ mặt khác lạ của Hạ phu nhân khi nhìn thấymiếng ngọc bội kia bà dám đảm bảo ngọc bội này chính là ngọc bội mà mẹHạ Trảm Bằng truyền lại, cho nên liền thả con săn sắt bắt con cá rô mượn chuyện con gái ra làm mồi nhử.
“Châu Bích, đồ gia truyền là thứ cô nói mượn là có thể mượn được sao.” Biểu tình của Hạ phu nhân rõ ràng có biến hóa.
“Tổ truyền đó chính là dùng để phù hộ cho con cháu, Băng Bănglà cháu gái Hạ gia, vì cái gì mà không thể mang đi? Chẳng lẽ chị lại hivọng Băng Băng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra sao? Tuy rằng nó không phải là do chị sinh ra, nhưng ít ra nó cũng mang dòng máu Hạ gia, chị sao có thể nhẫn tâm như vậy?” Nói xong, nước mắt bà ta đã vòng quanh hốc mắt.
“Tôi rõ ràng không có ý tứ này, cô vì cái gì nhất định phảinói xấu tôi?” Hạ phu nhân không tình nguyện mà hạ ngữ khí xuống vàiphần, cũng không có ý định để cho Hạ Trảm Bằng lại nhớ đến ngọc bội.
Hạ phu nhân lạnh lùng mà nhìn thoáng qua Ngải Châu Bích, lại phát hiện ánh mắt của bà ta có một bộ dạng đắc ý, bà kinh ngạc.
Ngải Châu Bích nhìn về phía Hạ Trảm Bằng, nhẹ giọng trìu mến: “Lãogia, tôi biết tôi từng quá chiều chuộng Băng Băng, cho nên nó mớithường xuyên gây họa, tôi cũng biết tôi sai lầm rồi, hiện tại tôi chỉmong Băng Băng bình an khỏe mạnh, sau đó tìm một người đàn ông thậttốt mà kết hôn, sống hạnh phúc tới cuối đời, vậy là tâm nguyện ngườilàm mẹ như tôi đã hoàn thành rồi. Tôi tin trong lòng lão gia, cũng hivọng con của mình đứa nào cũng đều khỏe mạnh.”
Lời của bà ta tình ý chân thành, những câu nói biểu lộ tình cảm của người mẹ với đứa con.
Hạ Trảm Bằng ngẩng đầu nhìn bà ta, nước mắt nhộn nhạo nơikhóe mắt, nhớ đến mấy năm nay chính mình đối xử với người thân lạnhlùng, trong lòng cũng có chút áy náy, giọng nói cũng trầm xuống:“Bà bảo lão Trương đi mua ngọc bội cao cấp đưa cho Băng Băng”
“Lão gia, không phải như thế, ông hiểu lầm!” Ngải Châu Bích vội vàng giải thích.
“Ngải Châu Bích, lão gia nếu đã đồng ý cho Băng Băng mộtmiếng ngọc bội cao cấp rồi, bà chỉ cần nói lão Trương muốn đánhkhối ngọc bội thành cái dạng gì thôi.” Hạ phu nhân cố gắng không phát hỏa, uyển chuyển nói.
“Như vậy cũng tốt”. Ngải Châu Bích đột nhiên không nhanh không chậm đứng lên, nửa khóc nửa cười mà nói: “Đại sư nói, Băng Băngphải mang khối ngọc có hai đặc điểm, khác đi một chút cũng khôngthể được!”
“ Hai đặc điểm? Chỉ cần thật sự có, Hạ gia sẽ thay Băng Băng tìm được, dù sao chúng tôi đều hi vọng về sau Băng Băng mạnh khỏe vuivẻ!” Hạ phu nhân rộng lượng nói, trong lúc này, bà nhất thiết phải làm một phu nhân thật tốt mới được.
“Thứ nhất: ngọc này phải có màu vàng, thứ nhì, ngọc này bêntrong phải có một chữ “an”!” Hoàng ngọc vốn là khan hiếm, còn muốn ởtrong khắc một chữ “an” vào cũng không phải chuyện dễ, mà hai yêu cầunày, Hạ phu nhân cũng biết là phù hợp với miếng ngọc gia truyền.
Lời này vừa nói ra, tất cả những người có mặt trên bàn ăn đều kinh sợ.
“Đại sư kia là ai?”
“Loại ngọc này tôi đã thấy”
Hạ Hạ Trảm Bằng Bằng cùng Uông Giai Trừng đồng thời nói ra cùng một lúc, không khí lập tức trở nên quỷ dị khác thường.
Ánh mắt của Hạ Trảm Bằng đang từ trên người Ngải Châu Bích nhanhchóng chuyển dời tới Uông Giai Trừng, lo lắng cùng bức thiết mà truyvấn: “Mau nói ra, cô nhìn thấy ở đâu?”
Uông Giai Trừng bị Hạ Trảm Bằng nhìn, vẻ mặt sợ hãi tới mứckhông biết nên nói hay không nói ra sự thật, con người này tựa hồđang phản ứng thái quá.
Mà giờ phút này, Hạ phu nhân, so với mọi người còn lo lắng hơn nhiều, bà ta đưa mắt nhìn Uông Giai Trừng , nháy mắt với cô ta.Nếu Uông Giai Trừng nhìn thấy thì chắc chắn là ở chỗ của Hàn NhấtNhất, nếu để Hạ Trảm Bằng biết được điều này, nhất định sẽ là đại họa.
Uông Giai Trừng có chút bất an, nhưng rất nhanh lấy lại bìnhtĩnh, lại nhìn đến ánh mắt của Hạ phu nhân, cô ta có chút áy náy nói:“Bá phụ, kỳ thực ý của cháu là ngọc bội dạng vầy có đọc qua trong sách, ý cháu là loại ngọc này quả thực có thể mua được.” Hạ Trảm Bằng đột nhiên là nhụt ý chí, vẻ mặt như là mất mát và đau thương; Hạ phu nhân nhìnthấy vẻ mặt này, tâm đột nhiên nhói đau, đã trải qua nhiều năm như vậy,ông ta một chút cũng không quên, cũng vẫn nhớ.
Ngải Châu Bích nhìn biểu tình trên mặt Hạ Trảm Bằng thấy rằngsự tình không đơn giản như bà ta tưởng tượng, xem ra khối ngọc bội nàyđối với Hạ Trảm Bằng có ý nghĩa không nhỏ, bằng không ông ta sẽ khôngkích động như vừa rồi.
“Dương Tình, tôi không tìn lần này không hại chết đượcbà. Cứ ngồi đấy chờ xem, tôi nhất định phải biết rõ ràng là chuyện gìxảy ra”. Ngải Châu Bích trong lòng oán hận nghĩ thầm.
“Vị đại sư kia là ai? Vì sao phải đúng là khối ngọc kia mớichịu?” Hạ Trảm Bằng Bằng ôm tia hi vọng cuối cùng mà nhìn Ngải ChâuBích.
“Lão gia, đại sư cho rằng chữ “An” đại diện cho sự bìnhyên, mà hoàng ngọc phải là loại quý hiếm, nếu có cả hai yêu cầu kết hợplại mới là tốt nhất.” Cái gọi là đại sư thật ra là do Ngải Châu Bích tựbiên tự diễn, cho nên giờ có chút bất an trong lòng.
“Nói cho ta biết đại sư kia danh hiệu là gì, tới ngày mai đigặp ông ta.” Dù phải đưa ra hình thù đặc biệt của khối ngọc này, nhưngchỉ cần một tia hi vọng, Hạ Trảm Bằng cũng không bỏ qua.
“Lão gia, vị đại sư này không dễ dàng gặp người lạ, nếu ôngmuốn gặp, tôi gọi điện thoại hẹn trước với bà ta sau đó chúng tađễn gặp, không lại làm phiền ba ấy!”. Ngải Châu Bích vội vàng tìmlấy cớ.
Hạ phu nhân cũng vội vàng vào hát bè: “Ngải Châu Bích nóiđúng, dù sao vẫn là ẩn nhân tu hành rồi, vẫn là nên hẹn trước, cơm nướcxong Ngải Châu Bích hẹn rồi ngày mai tôi cùng ông đi một chuyến”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]