"Được rồi, em sai rồi." Tô Vũ Đồng chủ động xin lỗi, tha thiết nhìn anh. Cô không cố ý nói dối anh mà, cô chỉ không muốn anh hiểu lầm thôi, nhưng ai mà biết anh sẽ đến đột ngột như vậy chứ. "Hừ!" Mộ Diệc Thần bất mãn khịt mũi, "Em sai chỗ nào?" Tô Vũ Đồng nói thêm: "Em không nên nói dối anh!" Lần sau cô sẽ không bao giờ nói dối nữa. Ông vua ghen này thật là nhỏ mọn quá đi thôi. "Còn gì nữa?" Mộ Diệc Thần vẫn không hài lòng. Bắt cô phải nói thêm vài lần nữa. Tô Vũ Đồng: Cái tên nhỏ mọn này, không phải cô chỉ đi ăn với Triều Tịch một bữa thôi sao? Có cần dằn vặt nhau như vậy không hả? Nghĩ đến lúc anh và Chu Lệ Đồng ăn trên máy bay, sao cô lại không giống anh thế này? Mộ Diệc Thần đợi rất lâu, nhưng Tô Vũ Đồng không cho anh một câu trả lời, anh vội rồi, mặt đen như than. Anh đạp ga, xe phóng hết tốc lực chạy đến bãi biển cách thành phố hơn ba mươi cây số, một chân đạp phanh, xoay người ôm lấy Tô Vũ Đồng gặm nhấm một hồi. "Á!" Nụ hôn của anh mãnh liệt đến mức muốn nuốt Tô Vũ Đồng vào trong bụng, Tô Vũ Đồng chỉ cảm thấy sắp hết dưỡng khí, mềm nhũn ngã vào trong vòng tay anh. Khi cô sắp ngất đi, Mộ Diệc Thần đã cắn cô một cái, sau đó mới buông cô ra, tức giận nói: "Sau này em không được phép đi ăn một mình với người đàn ông khác nữa!" Đúng vậy, không được phép! Đặc biệt là Cố Triều Tịch, anh ta đã lừa cô đi một lần rồi, anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra nữa, tuyệt đối không! Nhìn thấy anh ngang ngược có chút trẻ con, Tô Vũ Đồng bật cười, đôi mắt trong veo khẽ lóe lên, "Cậu cả Mộ, anh ghen rồi!" Nhìn thấy cô vẫn cười, Mộ Diệc Thần cảm thấy rất chán nản, khuôn mặt tuấn tú đen kịt nói: "Đúng, anh ghen đấy!" Nhìn thấy anh kiêu ngạo lại thừa nhận ghen tuông, trong lòng Tô Vũ Đồng cảm động, vươn tay kéo ống tay áo anh, "Được rồi, anh đừng giận nữa, lúc tức giận anh sẽ không đẹp trai đâu." Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng dỗ dành mình, anh quay mặt lại một cách kiêu ngạo. Đừng nghĩ cô nói mấy lời dễ nghe thì anh sẽ tha thứ cho cô.
Nhìn thấy anh như vậy, Tô Vũ Đồng mỉm cười tay móc vào cổ anh, vươn tới chủ động hôn anh. Sự nhiệt tình của cô giống như một ngọn lửa, rơi xuống đống củi khô của Mộ Diệc Thần. Mộ Diệc Thần bị cô khiêu khích đến mức không thể nhịn được nữa, dùng hai tay ôm lấy eo cô, hai người quấn lấy nhau. Khi mặt trời lặn, làn gió chiều mơn man, sóng vỗ nhẹ vào đá. Tô Vũ Đồng đáng thương nhìn Mộ Diệc Thần, người vẫn đang khám phá cơ thể mình, cô bắt đầu cầu xin lòng thương xót, "Diệc Thần, em không muốn nữa!" Sớm biết thế này cô đã không trêu chọc anh rồi, sức chiến đấu của anh chàng này thực sự quá mạnh, đã mấy lần rồi, trời tối rồi, đây là tiết tấu muốn đến lần nữa sao! Mộ Diệc Thần cười xấu xa, đắc ý nói: "Lửa này là em đốt! Hôm nay không dập sạch không được." Bất kể là tâm hoả hay nộ hoả, tất cả đều là cô đốt. Khiêu khích anh là phải gánh chịu hậu quả. Làm cô sợ một lần, xem cô sau này còn dám hay không. Miệng Tô Vũ Đồng khẽ khép lại, trong mắt lộ ra một tia ướt át, "Xin anh tha cho em đi, em đói rồi!" Nhìn thấy sắc mặt đáng thương của cô, lại nghe được cô kêu đói bụng, Mộ Diệc Thần cảm thấy có chút không chịu nổi, vỗ mông của cô, cưng chiều hỏi: "Em muốn ăn cái gì?" "Thịt!" Nghĩ cũng không thèm nghĩ Tô Vũ Đồng liền nói một chữ thịt. Bởi vì cả buổi chiều cô chưa ăn gì, lại bị anh lăn qua lộn lại quá lâu nên cô đã kiệt sức nghiêm trọng rồi nha, chỉ có thịt mới có thể khiến cô sống lại thôi. Mộ Diệc Thần nghe cô nói đến thịt, anh cười đầy ẩn ý, véo cằm cô, làm cho cô nhìn vào mắt của mình, tối sầm nói: "Chẳng lẽ em còn chưa ăn đủ sao?" Tô Vũ Đồng nghe anh nói vậy mặt liền đỏ bừng, cô vươn tay nhéo anh, ngượng ngùng nói: "Anh biết em đang nói cái gì mà!" Xấu xa quá mức! Cô rõ ràng không có ý đó, anh lại cố ý hiểu lầm cô. Thấy cô đỏ mặt, Mộ Diệc Thần cười hôn lên má cô, "Được rồi, không trêu chọc em nữa, anh dẫn em đi ăn sườn cừu nướng, được không?" Thịt đó to, chắc cô thích lắm. "Ừm, được!" Tô Vũ Đồng vừa nghe thấy món sườn cừu, cô lập tức trở nên tham lam. Mộ Diệc Thần thấy cô nuốt nước bọt, cười giúp cô kéo quần áo lên, khởi động xe, đưa cô đi tìm thịt.
Một buổi chiều không ăn gì, Tô Vũ Đồng lúc này ăn hơi nhiều, Mộ Diệc Thần nhìn cô ăn thịt uống bia, dùng điện thoại di động lặng lẽ chụp ảnh cô, đăng lên vòng bạn bè, "Heo con nhà tôi sức ăn thật tốt nha! Nhưng tôi lại thích vậy, phải làm sao đây?" Chu Lệ Đồng, người ở bên kia bờ đại dương, lướt qua vòng bạn bè của Mộ Diệc Thần, nhìn Tô Vũ Đồng trong bức ảnh với ánh mắt độc địa, muốn chọc hai lỗ trên mặt cô. Cô ta bị đụng xe là vì bị Mộ Diệc Thần đuổi theo, bây giờ anh mặc kệ cô ta, để một trợ lý ở đây chăm sóc cô ta, nhưng anh và Tô Vũ Đồng lại sống hạnh phúc bên nhau! Trái tim cô ta vô cùng thấy không cân bằng! Cô ta thực sự không cam tâm, không cam tâm chút nào! Điều này không giống với những gì cô ta đã tưởng tượng! Đây không phải là cuộc sống mà cô ta mong muốn! Người đi bên cạnh Mộ Diệc Thần phải là cô ta! Cô ta không thể ở đây nữa, cô ta muốn trở về! Nghĩ đến đây, cô ta kích động hét lên: "Người đâu!" Tiểu Dương nghe thấy tiếng hét của cô ta, lập tức đi vào trong phòng bệnh, "Cô Chu, cô có phân phó gì sao?" Sếp yêu cầu anh ở lại chăm sóc cô ta, anh sẽ làm đúng trách nhiệm của mình, vì vậy anh sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của cô ta. Lúc này Chu Lệ Đồng không giấu giếm tâm tình của mình, rất kiên quyết nói: "Tôi muốn xuất viện!" Tiểu Dương nghe vậy nói: "Cô Chu, cô mới làm xong phẫu thuật mấy ngày, còn đang hồi phục. Bác sĩ nói ít nhất một tháng sau cô mới có thể xuất viện." Đây là một ca phẫu thuật mở sọ, khá đau đớn, không phải cô ta nói xuất viện là có thể xuất viện được. Nếu có chuyện gì xảy ra, không phải lại gây rắc rối cho sếp của anh sao? Chu Lệ Đồng nghe thấy mình còn phải nằm viện một tháng nữa liền sốt ruột không thôi, "Tôi mặc kệ, tôi muốn xuất viện, anh làm thủ tục ngay cho tôi, sau đó đặt vé tối nay bay về nước cho tôi." Cô ta thực sự không thể chờ đợi thêm nữa. Thấy cô ta vội vàng muốn về như vậy, Tiểu Dương lập tức nói: "Cô Chu, tôi nói thẳng, nếu cô đi ra ngoài với bộ dạng như thế này, cô sẽ chỉ làm trò cười cho các cẩu tử săn ảnh mà thôi." Tiểu Dương nói xong, xoay người lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc gương, đối diện với Chu Lệ Đồng. Chu Lệ Đồng chỉ liếc mắt một cái, lập tức hét lên, kinh hãi nói: "A, tóc của tôi!" Cô ta phẫu thuật sọ não, tóc cũng đã bị cạo từ lâu, trên đầu chỉ còn lại một miếng gạc, những vết bầm tím trên mặt vẫn chưa hết hẳn, trông cô ta rất xấu xí. Cô ta che mặt, kích động nói với Tiểu Dương: "Mau lấy cái gương chết tiệt này đi cho tôi!" Đây không phải là cô ta, không phải! Tiểu Dương biết Chu Lệ Đồng vẫn luôn chú ý tới ngoại hình của mình, nhìn thấy phản ứng của cô ta, Tiểu Dương nói: "Cô Chu, cô còn đặt vé không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]