Sau khi anh ấy ngồi xuống, Tô Vũ Đồng đích thân pha cho anh một tách cà phê, sau đó ngồi đối diện với anh. Cố Triều Tịch nhìn Tô Vũ Đồng nói: "Vũ Đồng, anh đã cảnh cáo Nhã Nhã rồi, sau này em ấy không dám làm gì em nữa đâu. Anh thực sự xin lỗi, tất cả đều là vì anh, em ấy suýt nữa làm tổn thương em." Đều tại anh, nếu anh nghiêm khắc với Nhã Nhã hơn một chút, em ấy sẽ không thô lỗ và quá đáng như vậy. Tô Vũ Đồng nghe xong nói: "Quả thật có nhân tố của anh, Triều Tịch, em cảm thấy tình cảm của Cố Nhã Nhã dành cho anh rất khác thường." Cô cũng là một cô gái, tình cảm của Cố Nhã Nhã đối với Cố Triều Tịch chắc chắn không chỉ đơn giản là mối quan hệ anh em. Biểu hiện tối qua của cô ta rất giống như một người phụ nữ ghen tuông. Theo trực giác phán đoán của cô, có vẻ như Cố Nhã Nhã thích Triều Tịch. Cố Triều Tịch nghe cô nói như vậy, vẻ xấu hổ hiện trên khuôn mặt của anh, nhanh chóng giải thích: "Vũ Đồng, em đừng hiểu lầm, bảy tuổi Nhã Nhã đã đến nhà anh, em ấy lớn lên bên cạnh anh, em ấy chỉ là có chút phụ thuộc vào anh mà thôi." Từ nhỏ tới lớn cô ta rất thích dính lấy anh, anh đã quen rồi. Nhưng Vũ Đồng không biết, anh phải giải thích rõ ràng với cô. Trừ cô ra, trong lòng anh không có người con gái nào khác. Nghe được lời giải thích của anh, Tô Vũ Đồng liền mỉm cười, "Hóa ra là như thế." Chỉ mong thôi, chỉ mong nó thật sự giống như những gì Triều Tịch nói, Cố Nhã Nhã chỉ dựa dẫm vào anh, không có tình cảm nào khác, nếu không thật sự quá kinh thế hãi tục. Nhìn thấy Tô Vũ Đồng tin tưởng, Cố Triều Tịch nói, "Tối qua hại em không có bữa ăn ngon, sắp đến giờ cơm trưa rồi, anh mời em đi ăn nhé, coi như thay cho lời xin lỗi của Nhã Nhã." Tối hôm qua nhìn thấy Mộ Diệc Thần nắm tay cô, trái tim anh như thắt lại, một lúc lâu cũng không thể quay lại. Tối qua anh về nhà thức cả đêm, trời sáng rồi anh không đến Đại Phong mà đến Tô thị tìm cô, nhưng cô đang họp, anh liền đợi. "Được chứ!" Tô Vũ Đồng sẵn sàng đồng ý. Cô là bạn của Cố Triều Tịch, tối hôm qua sau khi biết về cuộc sống của anh, cô luôn canh cánh trong lòng, đúng lúc tranh thủ ăn một bữa cơm là có thể thoải mái chút rồi. Anh đối xử với cô rất tốt cô cũng nên đối xử tốt với anh. Thấy cô đồng ý, Cố Triều Tịch rất vui mừng, "Vậy em muốn ăn gì?" Chỉ cần cô vẫn sẵn sàng hòa hợp với anh, thì anh vẫn còn cơ hội. Tô Vũ Đồng trả lời: "Em sao cũng được, anh biết em không kén ăn mà." "Vậy tìm một quán gần công ty của em nhé?" Cố Triều Tịch hỏi ý kiến của cô. "Ừm." Tô Vũ Đồng gật đầu, không có ý kiến gì. "Vậy đi thôi." Cố Triều Tịch cười nói, bước ra ngoài, Tô Vũ Đồng cầm túi xách theo sau. Hai người vừa đi đến cửa Tô thị, điện thoại di động của Tô Vũ Đồng vang lên, cô lấy ra xem, là Mộ Diệc Thần gọi đến, cô liền trả lời: "Alo, Diệc Thần."
"Em đang làm gì đấy?" Mộ Diệc Thần vừa lái xe vừa hỏi, trên mặt tràn đầy ý cười. Chẳng qua mới xa nhau có một buổi sáng, nhưng anh đã nhớ cô quá rồi, nên lập tức đến Tô thị, anh muốn cho cô một bất ngờ. Tô Vũ Đồng sợ Mộ Diệc Thần hiểu lầm nên không nhắc đến Cố Triều Tịch, nói: "Em đang định đi ăn cơm." Mộ Diệc Thần nghe thấy cô sắp đi ăn cơm, nụ cười càng trở nên ngọt ngào, "Ăn ở nhà hàng nào vậy?" Anh muốn hỏi rõ ràng, lát nữa anh có thể đi qua tìm cô. Tô Vũ Đồng thản nhiên đáp: "Nhà hàng Tứ Xuyên!" Đây là nhà hàng gần công ty cô nhất, trước đây cô thường đến đó ăn. Mộ Diệc Thần khẽ cười, "Ừ, anh biết rồi, vậy em ăn đi, anh cúp máy." "Vâng!" Tô Vũ Đồng nói xong liền cúp điện thoại. Thấy cô cúp máy, Cố Triều Tịch nói: "Chúng ta đi ăn nhà hàng Tứ Xuyên à?" Tô Vũ Đồng cười nói: "Anh không thích ăn cay, đi nhà hàng Tứ Xuyên làm gì, chúng ta đến nhà hàng Quảng Đông bên cạnh nhà hàng Tứ Xuyên đi." Cố Triều Tịch nghe thấy lời cô nói, cô thế mà lại nhớ được mình không thích ăn cay, trong lòng khẽ động, dùng đôi mắt đào hoa nhìn cô, "Được, nghe theo em." "Đi nào!" Tô Vũ Đồng dẫn đầu đi ra ngoài, đưa Cố Triều Tịch đi về hướng nhà hàng Quảng Đông. Mộ Diệc Thần lái xe đến khu vực lân cận của nhà hàng Tứ Xuyên, tình cờ nhìn thấy Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch đang cười cười nói nói đi vào nhà hàng Quảng Đông. Anh giữ chặt tay lái, điều khiển xe đến cổng nhà hàng Quảng Đông. "Thưa anh, không thể đậu xe ở đây." Nhân viên thấy Mộ Diệc Thần xuống xe lập tức chạy lại nhắc nhở, nhưng lại bị ánh mắt như dao của Mộ Diệc Thần đâm vào mắt nên hoảng sợ lùi lại. Mộ Diệc Thần lạnh lùng bước vào, dùng ánh mắt sắc bén quét xung quanh rồi đi vào tận cùng. Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch vừa ngồi xuống, vừa mới cầm menu chuẩn bị gọi món thì Mộ Diệc Thần đã đi đến bàn, không nói một lời liền nắm lấy cổ tay Tô Vũ Đồng đưa cô đi. "Diệc Thần!" Tô Vũ Đồng nhìn thấy anh thì tràn đầy kinh ngạc. Sao anh lại ở đây? Mộ Diệc Thần phớt lờ cô, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ kéo cô đi. Cố Triều Tịch thấy vậy liền lập tức đứng dậy, cản đường anh, "Mộ Diệc Thần, anh buông cô ấy ra!" Ý của anh là gì, Tô Vũ Đồng không phải là một đứa trẻ ba tuổi, sao anh lại làm thế này! Chẳng lẽ cô ăn cơm với ai còn phải nhìn sắc mặt của anh sao? Mộ Diệc Thần lạnh lùng nhìn Cố Triều Tịch, lạnh lùng nói hai chữ, "Tránh ra!"
Anh không quan tâm anh ấy, chỉ đưa người của anh đi là đủ cho anh ấy thể diện rồi. Anh còn muốn làm gì nữa! Cố Triều Tịch không nhường đường, mà nói: "Mộ Diệc Thần, anh không cảm thấy như này là quá đáng lắm sao!" Sao anh lại có thể bá đạo như vậy! "Ha!" Mộ Diệc Thần chế nhạo, lạnh lùng nói: "Xin hỏi tổng giám đốc Cố, làm một người chồng đưa vợ mình về nhà thì quá đáng chỗ nào?" Rõ ràng Cố Triều Tịch biết mối quan hệ của anh và Vũ Đồng, nhưng anh ta vẫn muốn đến gần cô, quấy rầy cô, anh không thể quá đáng à! Bây giờ anh ta là một kẻ thứ ba! Lại còn không ngại mà hỏi anh câu này. "Tôi…" Cố Triều Tịch không nói nên lời, quả thực anh ấy không thể tìm ra lý do để bác bỏ. Tô Vũ Đồng thấy Cố Triều Tịch bị Mộ Diệc Thần gây khó dễ, cô cau mày nói với Mộ Diệc Thần: "Mộ Diệc Thần, anh đừng đối xử với khách của em như thế này được không? Hôm nay Triều Tịch đến gặp em là để xin lỗi." Cái tên vua ghen này, anh không biết chuyện gì mà đã lồng lộn ghen tuông rồi. Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng mở miệng, anh hơi nắm chặt tay cô, "Không phải em đang ở nhà hàng Tứ Xuyên à!" Anh không trách cô nói dối anh, nhưng cô lại dám nói thay cho Cố Triều Tịch. Tô Vũ Đồng tự dưng sao lại như vậy? Hình như là cô không nói sự thật với anh trước. Cố Triều Tịch nhìn thấy bộ dạng của Tô Vũ Đồng, cảm thấy có chút lo lắng, nói với Mộ Diệc Thần: "Chuyện này không liên quan đến Vũ Đồng, anh đừng làm cô ấy khó xử!" Ăn cơm là do anh ấy đề nghị. Bị người mình yêu nhất lừa dối, bắt gặp cô đi ăn với người khác giới, người đàn ông có thể không tức giận được à? Thật sự là trong mắt con sói trắng không dễ thuần hoá, anh chỉ không cẩn thận chút thôi là cô đã đi cùng người khác rồi. Tức chết anh rồi đó! Nếu anh có chỗ nào không hài lòng thì cứ nhắm vào anh ấy này. "Hừ!" Mộ Diệc Thần hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Tổng giám đốc Cố, vợ chồng chúng tôi hoà thuận như thế nào không đến lượt anh bận tâm!" Mộ Diệc Thần nói xong đưa Tô Vũ Đồng rời đi, để lại Cố Triều Tịch một mình. Vẻ mặt Mộ Diệc Thần khó coi, đẩy Tô Vũ Đồng vào trong xe, rồi khởi động xe. Tô Vũ Đồng ngồi một hồi, thấy anh không nói chuyện cũng không nhìn mình, liền hỏi: "Anh tức giận à?" Mộ Diệc Thần mặc kệ cô, nhưng khuôn mặt của anh càng ngày càng khó coi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]