Chương trước
Chương sau
- Yes!
Cô phấn khích nói một câu, rồi lại chơi ván nữa.
Dường như chỉ có chơi game mới làm cô vui.
- Cô Thôi, uống nước dưa hấu đi.
Vú Trương thấy cô chơi game ở phòng khách, quan tâm mang nước và hoa quả cho cô.
- Cảm ơn vú Trương.
Chân Hy mỉm cười cảm ơn.
Vú Trương khẽ cười, gật đầu, sau đó xuống dưới bận việc tiếp.
Cô chủ và bạn cô chủ đều bình dị gần gũi như thế, không hề giống với người chủ cũ, bà rất thích bọn họ.
Thôi Chân Hy uống một ngụm nước dưa hấu rồi chơi tiếp.
Lúc ván thứ hai sắp kết thúc, Cung Thiếu Vũ đến.
Thấy hoa mình tặng bị cô vứt vào thùng rác, anh biết Thôi Chân Hy giận thật rồi.
Thấy cô đang chơi game, anh cười ngồi xuống bên cạnh, cố ý bắt chuyện với cô:
- Có muốn chơi cùng không?
Thôi Chân Hy không quan tâm đến anh, động tác tay có nhanh hơn chút.
Cung Thiếu Vũ thấy cô không quan tâm đến mình, liền biết cô vô cùng tức giận, thu lại nụ cười làm vẻ đoan chính nói:
- Anh đến để xin lỗi.
Thôi Chân Hy vẫn không quan tâm đến anh, đáp lại anh là một câu trong game:
- Double kill!
cùng hiệu ứng âm thanh.
Cung Thiếu Vũ nghe thấy, có chút lạnh gáy.
Double kill, đây là muốn tiêu diệt cả anh và mẹ anh sao?
Cung Thiếu Vũ không ngờ độ giận dữ của Thôi Chân Hy lại nghiêm trọng vậy, vội nói rõ lập trường của mình:
- Chân Hy, anh thật sự thích em, không liên quan gì đến mẹ anh, cho dù bà ấy có phản đối cũng vô dụng, đây là chuyện giữa hai chúng ta.
Thôi Chân Hy lúc nghe anh nói lời này, game kết thúc, cô lấy được MVP.
Cô bỏ điện thoại xuống, nhìn Cung Thiếu Vũ:
- Mẹ anh dùng một trăm vạn, bảo tôi rời xa anh, anh thật sự không đáng tiền, tôi bỏ ra hai trăm vạn, bảo bà ấy trông anh đừng đến quấy rầy tôi, xem ra bà ấy không trông kĩ rồi!
Cô cũng muốn để anh nếm thử mùi vị bị sỉ nhục.
Quả nhiên, Cung Thiếu Vũ nghe cô nói xong, sắc mặt lập tức tối sầm:
- Cái gì? Các người lại có thể... các người coi tôi thành cái gì rồi?
Anh có thể bán theo cân từ lúc nào vậy!
Thấy sắc mặt của anh, Thôi Chân Hy cười chế giễu, nhếch mày nhìn anh:
- Vậy mẹ anh coi tôi là gì?
Cô không hề quên, mẹ anh nói cô là tiểu minh tinh hạng ba vì tiền mà tiếp cận anh.
Cô là tiểu minh tinh hạng ba sao!
Cô đường đường là đại tiểu thư của Thiện Mỹ Quốc Tế!
Cho dù làm minh tinh cô cũng phải là người nổi nhất.

Hạng ba, đây không phải xỉ nhục cô sao!
Cung Thiếu Vũ nghe cô chất vấn, nóng giận:
- Bà ấy dùng tiền xúc phạm em là không đúng, nhưng không phải là em đã đáp trả lại rồi sao, anh cũng vừa nói rồi, bà ấy là bà ấy, anh là anh, bà ấy coi em là gì không quan trọng, quan trọng là anh coi em là gì.
Anh thích cô, rất thích rất thích!
Tại sao cô phải để ý mẹ anh đã nói những gì chứ!
Tình cảm không phải là chuyện của hai người họ sao?
Thôi Chân Hy vẫn giữ nụ cười, trực tiếp nói một câu:
- Vậy sao? Vậy nếu tôi và anh ở bên nhau, cả đời này anh sẽ không quan tâm đến mẹ anh à?
Anh có coi cô là gì thì đến cuối cùng cũng không thể không nhận mẹ anh được.
Anh không giải quyết xong với mẹ, vấn đề này sẽ còn kéo dài cả đời.
Thôi Chân Hy hoặc là không tìm bạn trai, một khi đã tìm là phải tiến đến kết hôn.
Trên mạng có câu nói rất hay, mối quan hệ không lấy hôn nhân làm tiền đề, chính là giở trò lưu manh.
Cung Thiếu Nghe nghe xong, hơi ngây ra, rơi vào bế tắc.
Anh sẽ vậy sao?
Đó là người mẹ anh yêu quý nhất.
Thôi Chân Hy thấy anh không nói gì, liền nói:
- Được rồi, tôi không phải người thích làm khó người khác, nhưng người khác muốn làm khó tôi, thì cũng không thể, anh đi đi!
Thôi Chân Hy nói xong, cầm điện thoại chơi game tiếp, không quan tâm đến Cung Thiếu Vũ ở bên cạnh.
Nói nhiều vô ích, chỉ càng tức thêm, chi bằng chơi game hạ hoả.
Cung Thiếu Vũ nhận ra mình mà không giải quyết chuyện này, cô sẽ không để ý tới mình nữa, thế là biết ý đứng dậy rời đi.
Anh không muốn về nhà, lái xe đến Hoa Thịnh, đi tìm Mộ Diệc Thần.
- Cậu Vũ!
Mọi người trong Hoa Thịnh nhìn thấy Cung Thiếu Vũ đều cung kính chào hỏi, nhưng anh lại không có tâm trạng để ý, nhíu này lên thẳng tầng 22.
Ngải Mễ biết quan hệ giữa anh và sếp mình, không cản anh, anh cứ thế đi thẳng vào phòng làm việc của Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần đang làm việc, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh mặt mày ủ rũ bước vào, đặt bút xuống, mồm miệng độc địa nói một câu:
- Bộ dạng phóng túng dục vọng quá độ này của cậu, bày cho ai xem vậy?
Anh ta lâu như vậy không liên lạc với anh, sao hôm nay đến lại ra bộ dạng âm u như ma thế này.
Cung Thiếu Vũ bị câu này của anh suýt thì làm cho nghẹn chết, trợn mắt nhìn anh bực mình nói:
- Cậu quan tâm tôi một chút thì chết à?
Phụ lòng anh nghĩ đến anh ta đầu tiên, vậy mà lại đối xử với anh như thế.
Cung Thiếu Vũ rơi nước mắt, loại anh em này còn cần làm gì!
Mộ Diệc Thần lạnh nhạt nhìn anh, điềm tĩnh nói:
- Tôi lại không phải đại sứ tình thương!
Anh ta có chuyện không nói thẳng ra luôn, còn già mồm cái gì?
Anh quan tâm anh ta chút thì vấn đề được giải quyết sao?
Ấu trĩ!
Cung Thiếu Vũ:

Hai nắm đấm siết chặt, gương mặt buồn thảm nhìn Mộ Diệc Thần, hét lên:
- Ông đây sắp thất tình rồi!
- Phụt!
Mộ Diệc Thần cuối cùng cũng cười, ung dung ngồi khoanh tay:
- Kẻ lãng tử tình trường lại có thể thất tình, thật lạ.
Cung Thiếu Vũ thấy Mộ Diệc Thần không an ủi mình, ngược lại còn cười nhạo anh, bất mãn nói:
- Dựa vào sức quyến rũ của riêng tôi đương nhiên là không thể, nhưng mẹ tôi không biết bị làm sao, lại đứng ra can thiệp, còn dùng tiền xúc phạm con gái nhà người ta.
- Ừm, rồi sao?
Mộ Diệc Thần biểu cảm lạnh nhạt, ngữ khí cũng lạnh nhạt.
Dáng vẻ không quan tâm chuyện người khác, bình tĩnh xem kịch.
Cung Thiếu Vũ vô cùng uất ức, nhưng không nói thì không thoải mái, chỉ có thể chịu đựng uất ức tiếp tục kể:
- Sau đó người con gái đó đưa cho mẹ tôi số tiền nhiều gấp đôi, bảo bà trông chừng tôi.
- Phụt!
Mộ Diệc Thần lại cười lúc không nên cười.
Anh cho rằng anh là rối nhất rồi, không ngờ đến tình hình Cung Thiếu Vũ cũng không khá hơn là bao.
Cung Thiếu Vũ tức giận, nghiến răng nói:
- Này, cậu còn tính người không thế! Tôi đã thảm như vậy rồi, cậu còn cười được?
Cái tên này trước đây lúc cậu ta không vui, anh đều bên cạnh cậu ta, bây giờ đến lượt anh buồn, cậu ta lại cười.
A, ông Trời ơi!
Loại anh em này con không cần, ông thu hồi cậu ta lại đi, mau thu hồi lại đi.
Aaaa!
Cung Thiếu Vũ cảm thấy có một vạn con ngựa cỏ bùn trong đầu chạy qua. ( 草泥马 là con ngựa bùn, đồng âm với câu chửi trong tiếng Trung)
Mộ Diệc Thần vẫn giữ nụ cười, chỉ vào ghế sofa trước mặt:
- Cậu tự ngồi chơi một lát đi, đợi tôi hoàn thành xong việc, cậu muốn đi đâu tôi cũng đi cùng.
Nghe thấy vậy, Cung Thiếu Vũ mới lộ ra gương mặt tươi cười:
- Coi như cậu còn có lương tâm.
Nói xong, xoay người đến sofa ngồi, gọi vọng ra ngoài một tiếng:
- Ngải Mễ, tôi muốn uống cafe.
Ngải Mễ nghe thấy giọng anh, lập tức vào quầy rượu pha cafe cho anh.
- Cậu nói xem, chúng ta có nên gọi anh tôi không?
Cung Thiếu Vũ đột nhiên hỏi một câu.
Anh sẽ gặp cản trở của mẹ, anh trai cũng sẽ vậy chứ?
Mộ Diệc Thần không ngẩng đầu, chăm chú làm việc, chỉ đáp lại một câu:
- Được.
Ba người bọn họ cùng nhau trưởng thành, có chuyện đương nhiên phải cùng nhau chia sẻ.
Cung Thiếu Vũ nghe vậy, lập tức hớn hở nhắn tin wechat cho Cung Thiếu Dương:
- Anh, tối nay có muốn ra ngoài chơi với em và Diệc Thần không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.