Chương trước
Chương sau
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của anh, chỉ cảnh thấy sau lưng lạnh toát.
Sao cô dám để anh phải động tay, không dám để lỡ thêm, cô miễn cưỡng lên xe.
Đóng cửa xe, bà Mộ vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn thấy bà cứ nhìn cái xe cười, Mộ Diệc Thần cười vẫy tay với bà, sau đó lạnh lùng nói với Tiểu Vương: “Mau đi!”
Tiểu Vương nghe thấy mệnh lệnh của anh, lập tức khởi động xe.
Chiếc xe rời khỏi biệt thự nhà họ Mộ càng lúc càng xa, trong lòng Tô Vũ Đồng bắt đầu thấp thỏm.
Mộ Diệc Thần cảm nhận được sự căng thẳng của cô, giọng điệu chế giễu nói: “Cô đang sợ à?”
Tối qua cô không phải rất giỏi sao, miệng không phải rất cứng à!
Bây giờ mới sợ, có phải muộn rồi không!
Cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời nói và giọng điệu, tay Tô Vũ Đồng căng thẳng nắm lấy quai túi xách, nuốt nước bọt cười nhạt hai tiếng, nói: “Tổng giám đốc Mộ anh đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu.”
Người đàn ông này quá nguy hiểm, chuyện anh có thể làm được, đều nằm ngoài dự tính của cô.
Trong xe của anh, lúc này ngoài giả ngốc ra, cô không biết mình còn có cách gì khác.
Không biết vì sao, tố chất tâm lí của cô mạnh mẽ, nhưng mỗi lần đối diện với anh đều biến mất hết.
Ngũ hành tương khắc, mà Mộ Diệc Thần luôn không hợp với cô!
(*ngũ hành tương khắc: ngũ hành gồm: kim. mộc, thủy, hỏa, thổ năm yếu tố tự nhiên, có liên quan tương sinh và xung khắc với nhau, theo thuật tử vi. Ý nói mọi thứ trên đời trong tự nhiên đều có thứ không hợp với nó.)
“Ha! Vậy sao?”
Mộ Diệc Thần cười, nụ cười này đủ để khiến trăm hoa bay màu chỉ còn lại chút ảm đạm, đáy mắt lại lạnh lẽo vô cùng, một tay giữ lấy cằm của Tô Vũ Đồng, ép cô phải nhìn thẳng vào anh.
Tô Vũ Đồng bị dọa cả người cứng đờ lại, thời khắc này cảm thấy đầu mũi bị tê liệt, ngón tay nắm lấy quai túi xách trắng bệch.
Thấy cô như vậy, trong mắt Mộ Diệc Thần toát ra tia chế giễu, ghé mặt đến gần tai cô, nói câu kì quái: “Không phải không sợ sao? Chột dạ cái gì à, hử?”
Giọng nói của anh lạnh như băng, hơi thể ấm nóng phả vào bên tai Tô Vũ Đồng, cảm giác ngứa ngáy xuyên đến tim, cảm giác này không ổn, tim cô bắt đầu loạn nhịp rồi, lập tức vùng vẫy khỏi cái tay đang kiềm hãm của Mộ Diệc Thần.
Không dám nhìn Mộ Diệc Thần nữa, cơ thể lặng lẽ di chuyển ra phía cửa xe, tự mình trốn trong một góc, cố gắng cách xa anh một chút, xa hơn chút nữa.
“Hừ!”
Mộ Diệc Thần hừ lạnh một tiếng, sự chế nhạo trong mắt càng sâu sắc.

Cảm thấy không khí trong xe có chút kì lạ, Tiieur Vương không ngừng rùng mình, bất giác tăng tốc xe, muốn kết thúc cảm giác căng thẳng này.
Hai mươi phút sau, bọn họ đến cửa chính tòa nhà Hoa Thành.
Tiểu Vương nhanh chóng xuống xe, giúp Mộ Diệc Thần mở cửa.
Mộ Diệc Thần lạnh lùng nói với Tô Vũ Đồng đang định xuống xe từ bên kia: “Cô đến hầm để xe hẵng xuống!” Sau đó quay người xuống xe, cùng một nhóm trợ lý đang túm tụm đứng đợi ở cửa chính đi vào tòa nhà Hoa Thành.
Tô Vũ Đồng biết, anh làm như vậy là không muốn người trong công ty thấy cô và anh cũng đi một chiếc xe, được thôi, cô cũng không muốn bị nhìn thấy, lập tức thu tay chuẩn bị mở cửa lại.
Lời Mộ Diệc Thần nói không chỉ Tô Vũ Đồng nghe thấy, Tiểu Vương cũng nghe được, sau khi tiễn Mộ Diệc Thần, anh lên xe, đưa Tô Vũ Đồng rời khỏi cửa chính tòa nhà Hoa Thành.
Lái xe tầm bảy tám mét, Tô Vũ Đồng nói với Tiểu Vương ở trước mặt: “Tiểu Vương, có thể dừng xe ở cửa hầm để xe được không?”
Hồm để xe ánh sáng không tốt, trong lòng cô lo sợ, không muốn đi vào tròn.
“Được.”
Tiểu Vương gật đầu, dù sao sếp cũng không nói nhất định phải xuống trong hầm để xe, sao anh phải làm khó một cô gái xinh đẹp.
“Cảm ơn!”
Tô Vũ Đồng cảm kích nói với anh.
“Khách sáo rồi!”
Tiểu Vương cười đáp.
Chiếc xe đi đến hầm thì đỗ lại, Tô Vũ Đồng xuống xe liền chạy thẳng về tòa nhà Hoa Thành, đi thang máy lên tầng mười hai.
Đến bộ phận quảng cáo, từ xa đã thấy Diệp Nhẫn và Lâm Na ở trước quầy lễ tân cầm tạp chí nói chuyện phiếm, hai người thấy cô đến, đều lộ ra biểu cảm căm ghét, nhỏ tiếng bàn tán đôi câu, hai người che miệng cười, lại tỏ ý khinh thường.
Hai người này cũng không phải người tốt đẹp gì, nói chuyện với nhau cũng không phải chuyện hay ho gì, Tô Vũ Đồng không muốn để ý đế bọn họ, đi thẳng đến khu làm việc.
“Vũ Đồng, chào nhé!”
Sáng sớm Dao Dao và Tuệ Hân trước giờ không chủ động chào hỏi Tô Vũ Đồng, sáng nay thấy Tô Vũ Đồng đi vào, lại mỉm cười cũng mở miệng, tỏ vẻ như quan hệ của bọn họ rất tốt vậy.
“Chào.”
Thứ năm tuần trước lúc Lâm Na giao công việc của bọn họ cho mình, bọn họ im như thóc.

Hôm nay lại nhiệt tình như thế, nhất định là có liên quan đến hàng loạt chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Đối với kiểu gió chiều nào xuôi chiều ấy như bọn họ Tô Vũ Đồng không có chút thiện cảm nào, chỉ cười đáp lại, sau đó đi về phía bàn làm việc của mình.
Cô vừa ngồi một lúc, Tiểu Ngô bộ dạng chưa tỉnh ngủ, và Hồ Hạ quầng mắt thâm đen đi vào.
“Ô anh Hồ, anh Ngô, hai người tối qua đi ăn trộm à? Sao bộ dạng như ma vậy?” Một đồng nghiệp nam cười trêu chọc hai anh.
Nghe thấy lời anh ta nói, mọi người đều cười, Hồ Hạ vừa khổ sở vừa căm thù chỉ vào Tiểu Ngô nói với mọi người: “Tên súc vật này hôm qua cùng tôi đi ăn vịt nướng uống say, nôn đến không biết trời đất gì, tôi chăm cho anh ta cả một đêm đấy!”
Tiểu Ngô Bị oán trách, ngượng ngùng gãi đầu, cười tít mắt nói : “Anh Hồ, đừng như vậy mà, không thì tối nay tôi lấy thân báo đáp ơn nghĩa này của anh.”
“Phụt!”
Mọi người bị câu nói đùa này của Tiểu Ngô làm cho buồn cười.
“Cút cút cút, cậu tởm không hả!”
Khóe miệng Hồ Hạ cười chán ghét nhìn anh, đi về phía bàn làm việc của mình, Tiểu Ngô chép miệng, cười đi theo.
Sau một hồi cười đùa, mọi người lại chăm chỉ tự làm công việc của mình.
“Tổ trưởng Hồ, ở đây có một phần văn kiện cần chị Diêm kí tên, sao chị ấy vẫn chưa đến? Tôi cần dùng gấp, hay là, anh kí được không?” Dao Dao gấp gáp nhìn Hồ Hạ.
Hôm nay là ngày ba mươi, những thứ này đều là dự tính đồ dùng trong công việc của bộ phận quảng cáo trong tháng sau, phải gửi gấp qua bộ phận hậu cần để lập danh sách, cái này không để lỡ được, mùng một phải dùng rồi.
Diêm Tịnh là một người luôn coi trọng thời gian, cô trước giờ chưa từng đến muộn, nghe Dao Dao nói, Hồ Hạ lập tức bảo: “Cô đợi một chút, tôi gọi điện hỏi cô ấy.”
Tuy anh cũng là lãnh đạo, nhưng chỉ là phó, kí tên vẫn nên để tổ trưởng thì tốt hơn.
Đây là tôn trọng người khác, cũng là tôn trọng bản thân mình.
Vượt quá chức vụ không tốt, đặc biệt còn là bạn gái.
Anh vừa lấy điện thoại ra, lúc chuẩn bị ấn số, người đứng đầu tổ trưởng Diên Tịnh mặt mày hớn hở, đi đôi guốc mười phân, yểu điệu thướt tha đi vào: “Tuyên bố cho mọi người một tin vui!”
Thấy cô sắc mặt hồng hào rực rỡ, bước đi đều mang niềm vui, lại nói có tin tốt, Tiểu Ngô liền vực lại tinh thần, cười nói: “Chị Diêm, chị Diêm, chị vui vẻ đắc ý như vậy, có phải thăng chức rồi không!”
Anh nói như vậy, mọi người đều cười nhìn Diêm Tịnh.
Bởi vì chuyện cô phải thăng chức, trước đây rất lâu đã có tin đồn rồi, đây chỉ là chuyện sớm muộn.
Diêm Tịnh cười vén tóc ra sau, mặt mũi hăm hở nói: “Không sai, sau này tôi sẽ là phó giám đốc của các bạn, còn Hồ Hạ từ hôm nay sẽ chính thức đảm nhận vị trí tổ trưởng tổ 1, buổi tối nhà hàng Hải Nguyệt tôi mời, mọi người đều phải đến.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.